Cơ hồ toàn quân Bích Vân sơn cùng Vũ gia bị diệt. Chỉ có một mình Âu Dương Cầm Tâm chạy ra nhưng lại trúng Thiên Chu Cổ Độc.
Hiện tại hắn mới biết đã quá mức xem thường nữ tử này nhưng hối đã không kịp. Đối mặt với các cột sáng đủ mọi màu sắc, trong mắt Không Dã hiện vẻ sợ hãi. Tay áo phất một cái. Vô số sợi hắc khí bắn ra huyễn hóa thành một chữ “phật” lớn tràn ngập vẻ âm u.
Ở bên kia, đối mặt với sáu gã lão quái Nguyên Anh kỳ giáp công nhưng trên mặt Lâm Hiên không mảy may có vẻ sợ hãi.
Hắn vươn tay vỗ bên hông tế ra Ngũ Long Tỷ sau đó đánh ra một đạo pháp quyết.
Ngũ Long Tỷ xoay tròn, linh quang thôn vân nhả vụ, phun ra mây mù ngũ sắc bao phủ lấy thân hình.
Sáu lừa trọc kia ngẩn ngơ nhưng không có thời gian suy nghĩ, đều theo túng các bảo vật đánh tới.
Ầm!
Một cây thiền trượng biến thành một con Giao long màu xanh thẫm, hai mắt bắn ra hàn quang nhào vào trong mây mù.
Các món bảo vật còn lại cũng phát ra hào quang càng chói mắt, không chút do dự từ các phương hướng khác đánh vào mây mù.
“Sư bá!”
Vũ Vân Nhi ở xa xa biến sắc, nàng tuy biết rõ thần thông của Lâm Hiên nhưng thấy hắn bị sáu lão quái Nguyên Anh công kích thì có điểm lo lắng.
Nguyệt nhi lại coi như không, nàng tin tưởng thiếu gia chỉ một tay cũng có thể ứng phó sáu lừa trọc này.
Tiểu nha đầu đánh ra một đạo pháp quyết, tiếp tục thao túng Cự Linh Quỷ thu hút hồn phách, lần này thu hoạch rất lớn, oan hồn lệ khí tăng nhiều.
Sáu kiện bảo vật đánh vào mây mù, trên mặt các lão quái lộ vẻ mừng như điên vẻ. Tiểu tử này thật tự đại, tưởng rằng là đại tu sĩ thì có thể ngạnh kháng lại công kích của sáu người sao?
Cho dù không nát thành bụi phấn thì cũng bị thương nặng.
Nhưng rất nhanh vẻ mặt đám này cứng đờ, chuyển sang kinh ngạc.
Không thể nào, tâm thần liên lạc cùng bảo vật đã mất.
Không có chủ nhân thao túng, mấy món pháp bảo không mảy may uy hiếp. Lâm Hiên giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Linh quang chợt lóe, một bàn tay màu xanh chợt hiện hung hăng chụp xuống nắm ngay cổ giao long xanh thẫm.
Giao long không chịu khuất phục, lắc đầu vẫy đuôi giãy dụa. Lâm Hiên cay mày, bàn tay màu xanh cũng hung hăng nắm mạnh. Giao long như bị sét đánh phát ra một tiếng gào thét, sau đó nhanh chóng thu nhỏ trở lại nguyên hình thiền trượng.
Tình huống mấy kiện bảo vật khác cũng tương tự, nhất nhất đều bị Lâm Hiên cướp đoạt.
Mây mù có thể ngăn trở tầm mắt nhưng thông qua thần thức thì mấy tên lừa trọc vẫn cảm ứng được rõ ràng, sắc mặt đều cuồng biến.
Mây mù nọ rốt cuộc là thứ gì?
Hiện tại bọn họ mới rõ ràng đã quá coi thường Lâm Hiên, thực lực của hắn mạnh không thua gì tứ đại kim cương của bổn phái.
Lúc này Không Từ đã có ý thối lui. Khi trở lại tổng đà khẳng định sẽ chịu phạt nhưng dù thế nào thì mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn!
Có điều Lâm Hiên sao có thể để đối phương đào tẩu. Tay áo lại rung lên, một thanh kiếm tiên chừng một tấc xuất hiện ở giữa không trung.
Thanh Hỏa kiếm!
Mấy lão lừa trọc biến sắc, không chờ bọn hắn có động tác gì thì Lâm Hiên đã đánh ra một đạo pháp quyết. Thanh Hỏa kiếm tỏa ra linh quang chói mắt, hóa thành một đạo kinh hồng hung hăng chém tới.
Mà đầu vai hắn rung lên, không nhanh không chậm bước về phía trước. Không gian lăn tăn như sóng gợn. Thân ảnh hắn phiêu hốt biến mất không còn thấy.
“Mau rút!”
Không Từ trợn mắt hét lớn, mới vừa rồi đã thấy qua sự huyền diệu của Cửu Thiên Vi Bộ, lúc này sao còn dám xem nhẹ.
Rốt cuộc thủ tọa Giới Luật viện Vạn Phật Tông đã hạ quyết định. Đối phương thực lực quá mạnh, lấy trứng chọi đá là ngu xuẩn.
Còn rừng xanh không sợ thiếu củi đốt. Muốn hạ được tiểu tử này sợ rằng phải mời chưởng môn sư huynh động thủ, thậm chí còn phải kinh động hai vị sư thúc không màng tới thế sự.
Lúc này Không Từ phất tay một cái, một trận cuồng phong từ trong ống tay áo bay vút ra, hóa thành một quái thú mặt người thân sư tử nhảy xổ tới. Còn thân hình hắn vừa chuyển đã bắn nhanh ra chân trời xa xa.
Các hòa thượng khác phản ứng chậm một chút nhưng tu tiên giả Nguyên Anh kỳ ít nhiều đều có tuyệt kỷ bảo vệ tính mạng. Lúc này bọn họ sao còn dám giấu diếm, đều vội thi triển ra.
Có ba người vận khí không tệ, nhưng hai người còn lại thì xui xẻo bị Lâm Hiên chặn lại.
Nhìn Thanh Hỏa Kiếm chém tới, Không Hải thở dài rồi vội tế ra một tấm thuẫn bài. Không ngờ lấy sáu địch một mà cuối cùng lại phải bỏ chạy tứ tán thế này.
Bất quá hắn vẫn tin tưởng mười phần đối với Hoàng Mộc thuẫn này, chính là dùng linh mộc ngàn năm luyện chế thành. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ muốn phá được cũng phải phí một phen công phu.
Cả trăm năm nay thuẫn này đã cứu hắn không dưới ba lần, lần này nhất định cũng bảo vệ hắn bình an đào tẩu.
Không Hải lại vươn tay vỗ vào bên hông, trước mặt đã hiện ra tấm phù lập lòe linh quang. Trong hàng đồng môn, độn thuật của hắn không xuất chúng nên đã chuẩn bị một tấm phù để chạy trốn.
Khóe miệng vừa lộ vẻ đắc ý, Không Hải đang muốn dán tấm phù lên người thì Thanh Hỏa kiếm đã đi tới trước mặt, tốc độ còn hơn tưởng tượng rất nhiều. Không Hải vừa sợ vừa giận, đành đem pháp lực toàn thân truyền vào trong Hoàng Mộc thuẫn.
Chỉ thấy linh quang chói mắt, Thanh Hỏa Kiếm chém vào cùng thuẫn bài. Sau một tiếng vang nhỏ, Hoàng Mộc thuẫn giống như đậu hủ bị chém thành hai nửa không đồng nhất.
Điều này cũng không có gì kỳ quái. Trong các bảo vật của Lâm Hiên thì độ sắc bén của Thanh Hỏa kiếm chỉ thua Thông thiên linh bảo.
Hoàng Mộc Thuẫn quả thật là một kiện bảo vật không tệ nhưng so với Thanh Hỏa kiếm thiên chuy bách luyện của Lâm Hiên rõ ràng thua kém hơn nhiều.
Lúc này Thanh Hỏa kiếm phát ra hào quang càng chói mắt, chợt lóe đã chém Không Hải thành hai nửa.
Trong huyết vũ đầy trời, một nguyên anh ngây ngốc hiện lên trước mặt.
Ở bên kia.
Lâm Hiên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ tới sau một tăng nhân chỉ còn một tay.
Với pháp lực của đại tu sĩ, bí thuật này huyền diệu đã vượt cả thuấn di, thậm chí gần bằng Phá Không Thiểm trong truyền thuyết. Khi hắn hiện hình ra thì lão trọc một tay nọ mới phát hiện ra. Sắc mặt đại biến nhưng trốn đã không kịp. Lão còn chưa có bày ra bất cứ phòng ngự gì thì Lâm Hiên đã mở miệng phun ra một đạo kiếm khí.
Đạo kiếm khí nhằm ngay cổ lão mà quấn. Nhất thời máu tanh đầy trời, một cái thủ cấp lăn ra trên mặt đất. Linh quang chợt lóe, một Anh nhi nhỏ nhắn chừng tấc hiện lên.
Trong lòng Anh nhi ôm một viên phật châu, hoảng hốt muốn đào tẩu nhưng khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo. Tay áo phất một cái, một đạo cuồng phong khiến người không mở mắt được thổi vút tới.
Nguyên Anh còn chưa thi triển thuấn di đã bị thổi ngã trái ngã phải. Tay phải Lâm Hiên vẫy cái. Một quái trảo màu xanh chợt hiện tóm lấy nó.
Sau đó Lâm Hiên quay sang, vừa lúc nhìn thấy Nguyên Anh của Không Hải đang muốn đào tẩu. Hắn lật chuyển tay, một trường mâu hình dáng cũ kỹ hiện ra, đưa trường mâu lên khẽ chém xuống một cái.
Vô thanh vô tức, không gian cách hơn trăm trượng đột nhiên vặn vẹo. Nguyên anh của Không Hải lảo đảo xuất hiện cách nửa trượng. Nguyên anh đối với Thi Ma chính là vật đại bổ, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không để lãng phí.
Đối phương tay nhấc chân đã có mấy mạng hai tu sĩ cùng cấp, tăng nhân mập đang đối chiến cùng Âu Dương không khỏi sợ hãi. Mắt thấy các sư huynh đệ đều chạy trốn, hắn sao còn có nửa phần chiến chiến, cũng muốn đế hài bôi mỡ tẩu thoát.
Nhưng Không Dã vốn thua kém Âu Dương một bậc, muốn thoát thân không dễ, ngược lại còn trúng một cột sáng xuyên thủng bụng.
Thương thế này đối với phàm nhân là cửu tử nhất sinh, bất quá với tu tiên giả phật tông luyện thể thuật thì không đáng ngại.
Pháp lực trong cơ thể hơi chuyển, vết thương nơi bụng Không Dã như biến thành vàng ròng, máu cũng ngừng chảy. Có điều trúng một kích như vậy khiến thực lực suy giảm, Âu Dương đã nắm chắc chiến thắng.
Lâm Hiên không quay đầu nhưng bằng vào thần thức cường đại đã nắm giữ toàn bộ tình huống. Nguyệt nhi cũng thu thập xong cả vạn hồn phách. Cộng thêm thần thông của Quỷ Sát Âm Mặc phối hợp với Huyền Âm Bảo Hạp. Tiểu nha đầu dù đối đầu tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng đủ sức đánh một trận.
Không còn gì lo lắng, Lâm Hiên lấy ra một cái hộp ngọc đem hai nguyên anh nhét vào. Sau đó hóa thành một đạo kinh hồng biến mất trên bầu trời xa xa, chớp động vài cái đã ở ngoài trăm dặm.
Trong một đạo kinh hồng chói mắt đang bay đi là một tu sĩ vóc người cao gầy mặc tăng y màu xám. Người này pháp danh là Không Như, vừa bay vừa kinh hoảng quay đầu lại.
Hắn hiện tại đã tin tưởng pháp thể của Không Huyễn sư huynh bị hủy trong tay tiểu tử họ Lâm nọ.
Đại tu sĩ mà thần thông nghịch thiên như thế thì rất ít, trong tứ đại kim cương bổn môn chỉ sợ mỗi Chưởng môn sư huynh mới có thể địch lại.
Không Như vừa hâm mộ vừa ghen ghét dốc hết pháp lực phi độn nhưng chợt một thanh âm bén nhọn truyền vào trong tai.
Sắc mặt Không Như đại biến, trước mắt mơ hồ một cái thì Lâm Hiên đã xuất hiện, chặn đứng đường rút của hắn.
Không Như mở miệng muốn nói thì Lâm Hiên phất đã tay áo bào một cái, mấy chục đạo kiếm khí đem bốn phương tám hướng bao vây công tới. Không còn đường đào tẩu, Không Như đành liều mạng đem pháp bảo chống cự.
Chỉ thấy đầy trời đều là kiếm khí màu xanh tung hoành ngang dọc. Không Như âm thầm kêu khổ, trên trán đã đầy mồ hôi hột. Sau đó thanh âm như vải bị xé rách truyền ra, Không Như đã bị loạn kiếm phân thây. Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát bị sanh cầm lại.
Sau đó Lâm Hiên lạnh lùng nhắm hai mắt đem thần thức thả ra, rất nhanh phát hiện thêm một lừa trọc Vạn Phật Tông.
Rất nhanh sau một tuần trà. Tại một nơi hoang vắng, Lâm Hiên búng tay ra một viên hỏa đạn đốt thi thể trước mắt thành bụi khói.
Đây đã là lão quái thứ năm đền tội, sáu đối thủ cũng chỉ còn lại có mỗi Không Từ.
Qua thời gian dài như vậy, chỉ sợ đối phương chạy rằng ngoài ngàn dặm, thần thức đã không cảm ứng được. Bất quá Lâm Hiên đã phái một con Ngọc La Phong lặng lẽ theo sau. Lão trọc này muốn thoát khỏi hắn đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Ở một núi hoang phía tây nam xuất hiện một đạo kinh hồng, tốc độ chậm lại rồi từ từ hạ xuống.
Một lão giả râu tóc bạc trắng thân áo cà sa đỏ hiện ra, chính là thủ tọa Giới Luật viện Vạn Phật Tông. Lão liếc mắt nhìn về phía sau một cái, rồi vẻ mặt mới buông lỏng.
“Đã cách Hồng Vân cốc ngoài ngàn dặm, hơn nữa thay đổi phương hướng mấy lần. Dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể truy theo. Không biết các vị sư đệ có thoát khỏi ma thủ của tiểu tử kia hay không” Không Từ khẽ thở dài.
Cho dù mưu đồ của bổn phái tại Hồng Vân cốc bị tiểu tử nọ phát hiện thì đã sao. Chủ trì đại kế là Không Minh sư huynh trong tứ đại kim cương.
Thần thông của Không Minh sư huynh còn trên cả Không Huyễn, trong tay lại có bảo vật đoạt được từ Bích Vân Sơn, đối chiến với Lâm Hiên thì chưa biết ai hơn ai.
Chỉ là khi đang thu bảo vật thì ngàn vạn lần không được quấy rầy người. Nếu có Không Minh sư huynh ra mặt làm chủ thì bọn họ đâu phải chật vật thế này.
Đang nghĩ thì Không Từ đột nhiên khẽ động, vươn tay phải chụp nhanh ra sau.
Vù một tiếng, ở một chỗ bên trái mấy trượng mơ hồ một trận, một con ma phong màu đỏ tím đập vào mắt.
“Đây là…”
Sắc mặt Không Từ cuồng biến, đây chính ma trùng của Lâm tiểu tử khiến tính toán của lão thất bại.
Ngọc La Phong tả xung hữu đột không cam lòng bị phật quang giam cầm nhưng sao có thể thoát khỏi bàn tay của tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.
Nhưng sắc mặt vị đại hòa thượng này lại như xám như tro, hành tung của lão đã bại lộ.
Đáng giận!
Tay áo phất một cái, phật quang đã nghiền Ngọc La Phong thành bột phấn, đáng tiếc là một cỗ linh áp cường đại đã xuất hiện cách trăm dặm.
“A Di Đà Phật!”
Không Từ do dự rồi quyết định không đào tẩu. Làm vậy chỉ là phí công, tốc độ độn quang của đối phương nhanh hơn lão rất nhiều, trăm dặm bất quá chỉ là một khắc.
Quả nhiên chỉ qua vài nhịp hô hấp thì một đạo kinh hồng đã đập vào mắt, ban đầu ở rất xa nhưng nháy mắt đã tới trước mặt.
Thanh quang thu liễm lộ ra thân hình Lâm Hiên.
Sắc mặt Không Từ có điểm trắng bệch, đối phương tới còn nhanh hơn lão nghĩ.
“Ồ, ngươi lại không chạy trốn?” Lâm Hiên nhướng mày, có điểm bất ngờ.
“A Di Đà Phật, thí chủ cần gì bức người đến như vậy. Vạn Phật Tông ta là một trong thất đại thế lực Thiên Vân Thập Nhị châu. Thí chủ có thần thông cường thịnh cỡ nào cũng không thể đối địch. Oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần ngươi nguyện ý bỏ qua, lão nạp…”
“Đại sư đang cầu xin tha mạng sao?” Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười giễu cợt.
“Thí chủ cần gì phải nói khó nghe như vậy, không sai, hiện tại mạng của lão nạp quả thật ở trong tay ngươi. Bất quá nếu các hạ đối đầu với Vạn Phật Tông chứ, đánh đánh giết giết thì một ngày nào đó ngươi cũng sẽ mất mạng trong tay đệ tử bổn môn”.
“Vậy sao, tại hạ cũng đã luận bàn qua cùng Tuệ Thông đại sư của quý phái. Hắn cũng không diệt sát được ta. Lâm mỗ nghĩ không ra Vạn Phật Tông còn cao nhân nào có thể lấy mạng tại hạ”
“Cái gì, Tuệ Thông sư thúc?” Không Từ lão luyện âm trầm nhưng nghe lời này thì sắc mặt đại biến: “Không thể, Tuệ Thông sư thúc pháp lực thông huyền, Ly Hợp cách biệt Nguyên Anh một trời một đất. Ngươi nếu gặp lão nhân gia thì sao có thể…”
“Còn sống đúng không? Dù là thất đại tông môn, tại hạ đương nhiên không muốn trêu chọc nhưng nếu đã chủ động khiêu khích thì ta cũng không ngại. Ngươi có thể đi chết được rồi!”
Nói xong lời này thân hình Lâm Hiên chợt lóe, lần nữa thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Sắc mặt Không Từ đại biến, biết rõ không địch lại nhưng đương nhiên không ngồi đợi chết. Hai tay lập tức chắp lại trước ngực đột nhiên đẩy ra ngoài.
Khí thế như bài sơn đảo hải!
Chỉ một thoáng kim quang chói mắt, pháp lực mênh mông hội tụ ở trước người lão.
Giữa không trung liên tiếp xuất hiện ba chữ “phật”, hợp thành một đường đánh tới Lâm Hiên.
Trong đám tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, lão hòa thượng này đúng là ngạo thị quần hùng, một kích ngưng tụ tu vị cả đời này dù đại tu sĩ cũng không dám mảy may coi thường.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co nhưng không có ý định lui bước. Yêu Đan trong cơ thể cấp tốc xoay chuyển, Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết lưu chuyển trong kinh mạch. Sau đó hắn giơ tay phải lên vỗ một chưởng về phía trước.
Đương nhiên Lâm Hiên hiểu rõ thần thông của mình hiện tới đâu. Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết tuy là công pháp tu yêu đỉnh cấp song hắn chỉ mới nhập môn mà thôi. Trên bàn tay lại bốc lên một tầng u hỏa màu xanh biếc.
Có ma hỏa này tương trợ, Lâm Hiên tin tưởng mười phần.
Chớp mắt thần thông của hai người đã tại chạm nhau giữa không trung.
Kim quang chói mắt xoắn lấy lam quang, bất quá khí thế phật quang rộng rãi rất nhanh ảm đạm xuống,. Sau khi Lâm Hiên tiến giai thì dù lão quái vật Ly Hợp Kỳ tay không gặp Bích Huyễn U Hỏa cũng phải nhượng bộ lui binh. Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ sao có thể ngăn cản được?
Trên mặt Không Từ tràn đầy vẻ hoảng sợ. Mắt thấy một kích liều mạng đã bị đối phương phá vỡ. Thân hình muốn động nhưng không kịp, một chưởng của Lâm Hiên đã đánh trúng vai.
Sau một thoáng thân thể Không Từ hóa thành tro bụi. Lộ ra một Nguyên anh cả người phát run, song không lựa chọn đào tẩu mà là đôi tay nhỏ nhắn hợp lại như muốn tự bạo.
Cho dù hồn phi phách tán cũng còn hơn là rơi vào tay cừu nhân.
Không Từ cũng xem như một đời kiêu hùng nhưng vẫn chậm một bước. Lâm Hiên diệt sát nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ như vậy. Phản ứng của đối phương thế nào hắn đều nắm rõ.
Tay áo phất một cái, một đạo sáng xanh bay vút ra hóa thành bàn tay khổng lồ đem nguyên anh giam cầm lại.
“Sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi ác độc như vậy không sợ sẽ gặp báo ứng sao?” Nguyên anh Không Từ tràn đầy vẻ sợ hãi, oán độc mở miệng.
“Báo ứng?” Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi khóe miệng lộ vẻ châm chọc: “Đại sư còn nói ra lời này sao? Tu tiên giả chúng ta vốn đi nghịch thiên, nếu đủ cường đại thì có thể tu sửa cả thiên đại pháp tắc. Nếu thật có báo ứng thì sao các ngươi lại đi đồ sát Bích Vân sơn cùng Vũ gia?”
Nói xong lời hắn này hắn cũng không thèm quan tâm phản ứng của Nguyên Anh, bắt đầu thi triển Sưu Hồn Thuật.
Đảo mắt qua một tuần trà, Lâm Hiên mở mắt cùng sắc mặt vui mừng. Không ngờ Bích Vân sơn lại có bảo vật trân quý như thế.
Bất quá rất nhanh sắc mặt hắn lại trầm xuống, trong Hồng Vân Cốc còn có một thủ tọa Bồ Đề Viện. Là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà pháp lực thần thông còn trên cả lừa trọc Không Huyễn.
Chỉ bất quá do đang lo lấy bảo vật trì hoãn nên mới không lộ diện.
Tính thời gian, hiện tại rất có thể lừa trọc này đã thu được. Ba người Nguyệt nhi Cầm Tâm còn đang ở tại đó. Vạn nhất chẳng may gặp lão quái vật đó ra thì không ổn!
Nghĩ tới đây Lâm Hiên giật mình, đem nguyên anh nhét vào trong cái hộp rồi bằng tốc độ nhanh nhất hướng về Hồng Vân Cốc.
Cũng may khoảng cách ngàn dặm với đại tu sĩ như Lâm Hiên cũng không tính là gì.
Rất nhanh đã thấy Hồng Vân cốc ở xa xa.
“Thiếu gia”.
“Sư bá”
Hai tiếng gọi duyên dáng truyền vào trong tai, Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm. May mà chưa có chuyện gì xảy ra.
Nguyệt nhi đang chơi đùa cây ma phiên. Cự Linh quỷ đã thu trở lại mà bảo vật này rõ ràng lệ khí đậm đặc hơn trước rất nhiều.
Lâm Hiên nhìn hai nàng cười cười, đang muốn mở miệng thì chân mày cau lại, như cảm ứng được thứ gì mà quay sang.
Chỉ thấy một đạo kim quang hiện lên, Không Dã hòa thượng đã bị cắt đầu. Nguyên anh hoảng hốt muốn đào tẩu.
Lại nói lừa trọc này cũng quá thiếu quyết đoán, trong thời gian ngắn khi Lâm Hiên rời đi nếu hắn có thể nhẫn tâm bỏ khối thân thể này. Với thuấn di thuật của nguyên anh thì Cầm Tâm sẽ không thể phá được. Hiện cuối cùng chỉ là kết cuộc hồn phi phách tán.
Tu tiên lộ bước bước chông gai, ngoài thần thông pháp lực thì tâm trí quyết đoán cũng rất quan trọng.
Hiện Lâm Hiên đã trở về. Nguyên Anh đương nhiên không thể thoát khỏi.
Lâm Hiên thi triển Sưu hồn thuật với Không Dã. Cầm Tâm vốn bị thương trong tay kẻ này, hiện phải xem hắn có giải dược hay không.
Cầm Tâm cũng đoán được ý đồ của Lâm Hiên nên lẳng lặng đứng ở một bên.
Quá thời gian chừng một tuần trà.
“Lâm huynh, thế nào rồi?”
“Không có thu hoạch” Lâm Hiên lắc đầu, thật ra hắn cũng không hy vọng gì mấy. Thiên Chu Cổ Độc quá mức kỳ lạ. Kẻ tu luyện có được giải dược rất ít.
Trên mặt Cầm Tầm lộ vẻ ảm đạm.
“Cầm Tâm không cần lo lắng, thật ra ta đã có đầu mối về giải dược, vừa rồi sưu hồn hắn là xem có phương pháp nào đơn giản hơn không thôi” Lâm Hiên thấy vậy mỉm cười mở miệng an ủi.
“Ừm” Âu Dương gật đầu: “Như vậy lại làm phiền Lâm huynh rồi”.
“Ha ha, nàng khách khí như vậy làm gì”
“Được rồi, Lâm huynh truy đuổi mấy lừa trọc kia kết quả thế nào? Có tên nào chạy thoát không?” Đôi nhãn châu đen láy của Cầm Tâm xoay chuyển hỏi sang chuyện khác.
Lâm Hiên cười mà lắc đầu: “Cũng may không để kẻ nào chạy thoát”
“Sư bá, bây giờ chúng ta nên thế nào?” Vũ Vân Nhi cũng không nhịn được lên tiếng.
“Bây giờ…” Lâm Hiên lấy tay sờ cằm, trên mặt lộ vẻ thần bí: “Còn có chuyện cần làm”.
***
Vào sâu trong cốc thì Lâm Hiên nhíu mày, trước mắt là đình đài lầu các sơn giả thác nước còn có nhiều thiếu nữ tụ lại cùng một chỗ. Nơi của tu tiên giả sao lại chẳng khác gì thế tục?
Vũ Vân Nhi thì thở dài, đây chính làm đám phàm nhân của gia tộc tu tiên. Khi trước Vũ gia cũng như thế, bất quá tất cả đã mất mạng dưới đồ đao của Vạn Phật Tông cùng Ngụy gia.
Lúc này từ trong số phàm nhân đi ra một nữ tử chừng hai bảy hai tám.
Nữ tử này vận hồng y dung mạo thanh lệ. Lâm Hiên chú ý tới cử chỉ của nàng, không có linh lực dao động nhưng cơ thể ẩn chứa sức mạnh, sự mềm dẻo cùng nhanh nhẹn của nữ tử này vượt xa phàm nhân bình thường. Trong kinh mạch của nàng có một loại lực lượng cổ quái lưu động, không phải là pháp lực mà hẳn là chân khí của võ lâm thế tục.
Đây là một nữ tử có võ công.
Lâm Hiên đoán không sai.
Triệu Dĩnh có ngoại hiệu Hồng Ảnh nữ hiệp. Ở giang hồ thế tục, danh tiếng khiến người ta như sấm bên tai, không chỉ giỏi võ công mà xinh đẹp hơn người, năm đó cũng làm chao đảo không ít võ lâm đại hiệp.
Nhưng sau đó nàng lại biệt tích một cách kỳ lạ, khiến không ít công tử danh môn hâm mộ nàng buồn bực đến cùng cực.
Không ai biết là vì năm năm trước, Triệu Dĩnh bởi vì quản việc người đã đụng phải Thương Mang Tam Ma.
Hồng Ảnh nữ hiệp võ công không tệ nhưng so với tam ma vẫn thua kém một bậc. Lại lấy ít địch nhiều nên đã bị đối phương chế trụ.
Tam ma không giết nàng, ba tên này tàn nhẫn háo sắc, mỹ danh Hồng Ảnh nữ hiệp truyền khắp giang hồ, bọn họ hiển nhiên sẽ không để phí của trời.
Triệu Dĩnh kinh sợ nhưng huyệt đạo bị điểm nên cũng không có cách nào tự sát. Thời khắc mấu chốt thì có một vị tiên sư từ trên trời hạ xuống.
Không cần phải nói, là tu tiên giả Ngụy gia, người này tu vị cũng không cao, ở tại Trúc Cơ sơ kỳ đã lâu nhưng chỉ cần viên hỏa đạn đã giải quyết mấy tên võ lâm cao thủ này.
Đó chỉ là pháp thuật bậc thấp nhất, nhưng trong mắt Triệu Dĩnh là võ học thông huyền chưa từng thấy.
Khi hành tẩu giang hồ nàng đã nghe qua truyền thuyết tiên sư, không ngờ lúc này lại tiên nhân cứu.
Thứ nhất vì báo ân, thứ hai quả thật sùng bái đối với tu tiên giả, vì vậy Triệu Dĩnh đã gả cho tu sĩ Ngụy gia kia.
Hôm nay gia tộc vào thời khắc nguy cơ, huy động toàn bộ các tiên sư, tranh đấu có thể dời núi lấp biển.
Triệu Dĩnh nhưng mấy năm nay thấy đã nhiều, biết không thể địch nổi những tiên sư cường đại trước mắt này.
Hai nữ một nam trước mắt có thể đồ sát sạch tu sĩ Ngụy gia, thần thông thật cường hãn quá mức khủng khiếp.
Nàng rõ ràng, trong mắt tiên sư thì phàm nhân chính là kiến hôi, sống hay chết chỉ phụ thuộc vào ý niệm của bọn họ mà thôi.
Bản thân Triệu Dĩnh từ nhỏ phiêu bạt giang hồ, lá gan đương nhiên không nhỏ.
Con kiến còn muốn sống chứ đùng nói con người. Lúc này nàng về phía ba người cung kính xá một cái rồi nói: “Phàm nữ Triệu Dĩnh thàm kiến ba vị tiên sư, chúng ta chỉ là phàm nhân không có linh căn, mong các tiên sư đại ân đại đức bỏ qua cho chúng tôi. Sau này tiểu nữ tử nhất định sẽ cung phụng bài vị trường sinh ba vị tiên sư ”.
Lời còn chưa dứt thì những tiếng thịch thịch không ngừng truyền vào tai, tất cả phàm nhân còn lại quỳ xuống, nước mắt chảy ra xin ba vị tiên sư dừng tay.
Trong đó đại bộ phận đều là nữ tử, nhìn qua thê lương tới cùng cực.
Lâm Hiên thở dài, hắn cay độc vô tình kẻ địch nhưng không thể tàn nhẫn hiếu sát với đám phàm nhân.
Không phải hắn mềm lòng mà những người này không thể tạo nổi uy hiếp gì, phàm nhân và tu tiên giả thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.