Tiên thạch!
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên nghe nói đến cái tên này.
Danh như ý nghĩa, đây là vật mà so với Cực Phẩm linh thạch còn cao cấp hơn, tác dụng của chúng tương tự nhau, chính là thứ mà Chân Tiên thường dùng. Thế nhưng Linh giới diện tích rộng lớn, tại một số địa phương linh khí nồng đậm, nếu may mắn sẽ sinh ra một ít mạch khoáng Tiên thạch.
Có điều, những mạch khoáng này tương đối nghèo nàn, số lượng Tiên thạch trong đó cực kỳ thưa thớt. Hơn nữa, đại bộ phận đều là phế thạch, nghĩa là bên trong chứa quá nhiều tạp chất, tương tự như luyện đan thất bại sinh ra phế đan vậy.
Cho dù hao tổn tâm sức để khai thác chúng cũng chẳng thể sử dụng.
Tiên quáng ở Linh giới cằn cỗi tới mức độ nào?
Một mạch khoáng có thể khai thác được một hai khối tiên thạch cấp thấp đã là vận khí không tệ, bình thường có xới tung tất cả lên cũng chỉ thu được toàn phế thạch.
Cái này ngoài than thân trách phần chứ đâu còn cách nào.
Tiên thạch vốn là vật của Chân Tiên giới, Linh giới có được một ít đã là đi ngược với Thiên Địa tọa hóa, phẩm chất thấp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Lâm Hiên xem đến đây, không ngờ trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý.
Trời cao đối đãi với mình đúng là không tệ.
Gom góp toàn bộ Phiêu Miểu Tiên cung lại cũng khó tìm đủ Tiên thạch, nhưng vấn đề này đối với mình lại không khó. Tiên thạch ở Linh giới vô cùng ít ỏi, nguyên nhân chủ yếu là khoáng sản khai thác từ Tiên mạch đa phần đều là phế thạch. Bên trong phế thạch vẫn ẩn chứa một lượng linh lực vô cùng lớn, vượt xa Cực phẩm linh thạch. Nhưng vì có quá nhiều tạp chất nên căn bản không thể sử dụng. Tuy nhiên, nếu có được Lam Sắc Tinh Hải thì có lẽ đây không phải là vấn đề nan giải nữa.
Chân Linh Khôi Lỗi có thực lực sánh ngang với Độ Kiếp kỳ đối với mình sẽ là trợ thủ đắc lực, chỉ cần nghĩ biện pháp thu thập một ít phế phẩm Tiên thạch là có thể sử dụng.
Lâm Hiên cẩn thận thu hộp ngọc vào ngực áo.
Sau đó quay đầu lại, ánh mắt rơi vào chiếc hộp ngọc cuối cùng. Hai cái trước đã đem đến cho hắn quá nhiều kinh hỉ, vượt xa mong đợi, bên trong cái sẽ là đồ vật ngịch thiên nào nữa?
Lâm Hiên không biết, nhưng sâu trong nội tâm, cảm giác mong chờ đã dâng lên đến tột đỉnh.
Hắn thò tay cầm lấy hộp ngọc, mặt ngoài khác với hai cái trước, thể tích hình như nhỏ hơn một chút, kích thước chỉ vẻn vẹn nửa xích. Phù lục dán trên nắp cũng khác biệt, là loại dùng để ngăn chặn sự tiêu hao linh lực.
Lâm Hiên không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ bên trong là một loại linh thảo nào đó sao?
Song hắn cũng không cần suy đoán nhiều, trực tiếp động thủ mở nắp hộp.
Ngoài dự đoán, đập vào mắt là một trái Linh quả.
Đúng là linh quả, bề ngoài tương tự như quả đào ở thế tục, Lâm Hiên nhìn qua lại cảm thấy vô cùng quen mắt, chẳng lẽ...
Lâm Hiên lấy linh quả từ trong hộp ngọc ra, cầm trong tay rồi vuốt ve và quan sát thật kỹ.
Bàn Đào!
Truyền thuyết, Linh giới tồn tại một thánh vật ngịch thiên, tu sĩ Động Huyền kỳ trở xuống khi ăn vào một khỏa tu vi có thể tăng lên một cảnh giới. Cho dù Tu Tiên giả ngoài Động Huyền kỳ cũng giảm được mấy ngàn năm khổ tu. Ví dụ như Lâm Hiên, nếu ăn vào vật ấy, có khả năng rất lớn sẽ trực tiếp thăng cấp thành Tu Tiên giả Phân Thần trung kỳ.
Đương nhiên, cái này cũng không thể chắc chắn, nhưng khẳng định là tỷ lệ không thấp.
Nhưng không ngờ, Lâm Hiên lại không quá hưng phấn, ngược lại hắn nhăn mày, bộ dáng như đang suy nghĩ điều gì.
Bàn đào?
Nào có chuyện tốt như vậy.
Tu Tiên giới mạnh được yếu thua, vì truy cầu Trương Sinh, đa phần đều chỉ nghĩ đến bản thân. Nếu thực sự có Bàn Đào có tác dụng nghịch thiên khiến tu vi tăng lên điên cuồng như vậy, tại sao bậc tiền bối tổ sư của Phiêu Miểu Tiên cung lại không tự mình phục dụng mà ngu ngốc lưu lại cho hậu bối?
Cho dù có tình cảm sâu nặng đối với tông môn cũng không có khả năng làm vậy, điều này tuyệt đối không hợp lẽ thường, vớ vẩn vô cùng.
Chẳng lẽ Bàn Đào này có vấn đề gì sao?
Lâm Hiên nhíu mày suy tư, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều. Thời gian cấp bách, chính mình dùng chuyện hư hư thực thực của Thiên Ngoại ma đầu, lừa gạt tất cả trưởng lão Phân Thần kỳ rời khỏi tổng đà. Nhưng giấy không thể gói được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, đến khi bọn hắn phát hiện ra chân tướng thì chính mình sẽ vô cùng thê thảm.
Cho nên Lâm Hiên không muốn trì hoãn ở chỗ này, Bàn Đào để sau nghiên cứu cũng không muộn, đã được cất giữ ở đây thì tuyệt đối là vật bất phàm. Nghĩ tới đây, Lâm Hiên bỏ lại vào trong hộp ngọc rồi dán lên mấy trương phù lục ngăn chặn thất thoát linh khí.
"Hô!"
Hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi, bảo khố của Phiêu Miêu Tiên cung đã bị mình quét sạch không còn lại gì. Thụ hoạch vô cùng phong phú, vượt xa mong đợi rất nhiều, xem ra mạo hiểm chuyến này không hề vô ích.
Sau đó Lâm Hiên thả ra thần thức, xác định không bỏ sót bất cứ vật gì mới quay đầu rời đi.
Kế tiếp hắn thong thả rời khỏi sơn cốc, nhưng thủ vệ kia tuy đầy một bụng nghi vấn, nhưng đương nhiên chẳng có ai ăn gan hùm mà đến chất vấn Đại trưởng lão.
Đã rời khỏi sơn cốc, Lâm Hiên cũng không lập tức bỏ chạy, ngược lại hắn quyết định trở về Ngự Linh Phong.
Nhìn đỉnh núi thấp thoáng trong mây, khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười thâm trầm.
Một là không làm, đã làm phải làm đến cùng.
Dù sao cũng đã vét sạch bảo khố của Phiêu Miểu Tiên cung thì cớ gì không tiến thêm một bước nữa.
Ngự Linh Phong chính là nơi có Linh mạch tốt nhất trong môn phái, toàn bộ Thái Thượng trưởng lão đều đặt động phủ ở đây. Những lão quái vật này đều đã bị mình lừa gạt mà rời khỏi tổng đà, nhưng trên người chỉ mang theo một ít bảo vật, đa số còn lại hẳn là đều cất giữ trong động phủ.
Dù sao trong mắt bọn hắn, nơi này tuyệt đối an toàn, đâu biết được Lâm Hiên đã lặng lẽ lẻn vào.
Mười mấy Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, mỗi người đều tích góp bảo vật trong vài vạn năm, để lại cùng một chỗ thì tuyệt đối số lượng không nhỏ, dù sao mình đã đắc tội với cả Phiêu Miểu Tiên cung rồi, sao lại không...
Lâm Hiên vốn là kẻ làm việc cực kỳ dứt khoát.
Hiện tại đã tới Ngự Linh Phong, Lâm Hiên hít sâu một hơi, linh áp khổng lồ toàn bộ phóng ra, sau đó hét lớn: "Hễ là đệ tử khai mở động phủ ở Ngự Linh Phong, tất cả đều đi ra gặp ta."
Âm thanh như sấm vang lên, trong phương viên mười dặm tất cả đều nghe thấy rõ ràng.
Tất cả Phân Thần kỳ trên đỉnh Ngự Linh đã rời đi, nhưng vẫn còn mấy trăm tu sĩ Động Huyền kỳ. Lâm Hiên đứng đó hét lên, gần như ngay lập tức, động phủ ở phụ cần đồng loạt mở ra, sau đó lóe lên đủ mọi màu sắc độn quang, hàng trăm Tu Tiên giả ăn vận khác nhau từ động phủ bay ra.
Không ít kẻ mang theo vẻ mặt mờ mịt, nhưng rất nhanh đều đã lơ lửng phía trên Đại trưởng lão.
Linh Hư chân nhân có danh tiếng cực lớn, đám người này không một ai dám lãnh đạm, tất cả nhao nhao hành lễ.
"Tham kiến Đại trưởng lão!"
"Ừ, mọi người tới đông đủ chưa?" Thanh âm uy nghiêm của Lâm Hiên vang lên.
"Khởi bẩm Đại trưởng lão, ngoại trừ Lưu sư đệ, Mã sư huynh, Tôn sư muội và vài người khác đang bế quan sinh tử, không thể ra bái kiến thì những đệ tử còn lại đều đã tập trung ở nơi này."
"Ừ." Lâm Hiên gật đầu, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Bế quan sinh tử, tên như ý nghĩa, chính là không đột phá được bình cảnh, tuyệt đối không xuất quan. Bên ngoài động phủ cũng bố trí tầng tầng cấm chế, hoàn toàn tách biệt với ngoại giới. Người như vậy cũng không làm ảnh hưởng gì tới đại kế của mình.
"Tốt, ngoại trừ những đệ tử đang bế quan sinh tử, tất cả các ngươi đều phải rời khỏi Ngự Linh Phong, nơi này tạm thời trở thành cấm địa, cho dù là ai dám tiếp cận đều bị xử trí theo môn pháp, ba ngày sau các ngươi có thể quay lại."
"Hả?"
"Vì sao?"
....