Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiên nhắm hai mắt lại, âm thầm hít vào một hơi. Kiếm trận là một loại trận thế do nhiều tu sĩ liên thủ cùng nhau tạo thành dùng để đối địch. Nó có vài điểm giống cấm chế dùng trận kỳ trận bàn, nhưng uy lực lại hơn hẳn một bậc, độ tinh tế và huyền diệu lại càng không cần nói cũng biết.

Dù sao trận bàn trận kỳ cũng chỉ là vật chết, cho dù có bố trí thành trận pháp dạng gì đi nữa, thậm chí ngay cả trong trường hợp có người chủ trì cũng sẽ không có biến hóa gì quá lớn.

Tuy nhiên Kiếm trận lại hoàn toàn khác, toàn bộ Kiếm trận đều do tu sĩ trực tiếp điều khiển. Bình thường, Tu tiên giả bất kỳ một môn phái nào cũng đều luyện tập một bộ Kiếm trận dùng để đối phó với địch nhân. Nhờ vào lực lượng trận pháp mà có thể đạt được hiệu quả hơn bình thường rất nhiều. Nói ví dụ như chín tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ chống lại một tồn tại Nguyên Anh kỳ thì kết quả chỉ có một là bại trận mà thôi. Nhưng nếu bọn chúng biết sử dụng Kiếm trận thì nói không chừng sẽ có thể đảo bại thành thắng...

Mà chủng loại Kiếm trận trong Tu Tiên giới phong phú vô cùng, một lời rất khó có thể nói hết. Song để tạo thành Kiếm trận thì ít nhất cần hai ba người, ví dụ như "Lưỡng nghi Kiếm trận" "Thiên Địa Nhân Tam Tài trận", …

Tuy nhiên đây chỉ là dạng đơn giản nhất mà thôi, Kiếm trận huyền diệu chân chính cần rất nhiều tu sĩ, bình thường đều do mấy trăm, thậm chí hơn ngàn người phối hợp tạo thành.

Tuy uy lực Kiếm trận như vậy hết sức mạnh mẽ, nhưng nhược điểm thì ai cũng có thể nhận ra. Có càng nhiều tu sĩ phối hợp với nhau thì lại càng dễ phạm phải sai lầm.


Cho nên, tuy uy lực Kiếm trận do ngàn người tạo thành làm cho người khác trông mà thèm, nhưng trong Tu Tiên giới lại rất ít thấy. Bởi lẽ tính thực dụng của trận pháp như vậy thực sự quá kém, chưa diệt trừ được địch nhân thì chính Kiếm trận đã lộ ra sơ hở rồi, được không bù mất.

Tuy nhiên...

Lâm Hiên chăm chú nhìn Kiếm trận trước mắt, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi hơn.

Số lượng hóa thân của Thiên Tuyệt Lão Quái rất nhiều, có lẽ chưa tới một ngàn, nhưng chắc chắn không ít hơn tám chín trăm. Mặc dù không biết Kiếm trận do hàng trăm tiểu quái vật tạo thành này là loại gì, nhưng chỉ từ quy mô và số lượng cũng đủ biết uy lực của nó nhất định không phải chuyện đùa.

Nhất là những tiểu quái vật này vốn chỉ là một người, tâm ý tương thông. Tuy cùng liên thủ bố trí Kiếm trận nhưng kỳ thật lại chỉ do một người điều khiển toàn bộ, căn bản không có khả năng xuất hiện bất cứ sai lầm nào...

Nhờ công pháp huyền diệu nên Kiếm trận trước mắt đã hoàn toàn loại bỏ khuyết điểm chết người mà một trận thế ngàn người phải có. Giờ khắc này Lâm Hiên quả thực đã rơi vào đại nguy cơ rồi.

"Thân thể bất tử cộng thêm Kiếm trận, Thiên Tuyệt Lão Quái quả không hổ là cao thủ Phân Thần kỳ đứng đầu. Xem ra trận chiến này phải dừng lại ở đây rồi."

Tu sĩ mặc áo bào xám thở dài nói, trên mặt có chút hâm mộ. Tuy bọn họ đều là Phân Thần hậu kỳ, nhưng thực lực Thiên Tuyệt Lão Quái đã vượt quá xa khả năng bọn họ có thể với tới rồi.

"Đúng vậy. Long lão đệ, thực lực Lâm đạo hữu tuy hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng quyết định của quý phái để hắn quyết đấu cùng Thiên Tuyệt Lão Quái vẫn quá sơ suất rồi. Việc đã đến nước này liệu ngươi có tính toán gì không?"

Lô Vân cũng quay đầu lại, hắn là một trong sáu Đại trưởng lão Tinh Nguyệt Thành nên đương nhiên hiểu rõ điều kiện quyết đấu song phương đưa ra. Song việc đã đến nước này thì hắn cũng lực bất tòng tâm, có muốn giúp cũng không giúp được, vì thế nên mới quan tâm hỏi Long thiếu niên.

Hai hàng lông mày của Long thiếu niên cau chặt lại, hắn không trả lời Lô Vân. Cho dù trong lòng hắn cũng thấp thỏm không yên, nhưng cuộc quyết đấu này vô cùng quan trọng, không đến thời khắc cuối cùng thì sao hắn có thể buông tay đây?

Chỉ mong Lâm sư đệ còn có hậu thủ.

"Tiểu gia hỏa, nếu bây giờ ngươi nhận thua thì còn có thể chịu ít đau khổ. Nếu không, lát nữa lão phu động thủ thì ngươi chỉ có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."

Thanh âm Thiên Tuyệt Lão Quái truyền vào tai, trong lời nói lộ rõ vẻ uy hiếp, nhưng vẫn không cách nào phân biệt được chân thân của lão ở nơi nào.

"Nhận thua? Các hạ cho rằng khuyên bảo như vậy sẽ có tác dụng sao? Nếu có bản lĩnh thì cứ bắt Lâm mỗ, còn nếu không thì đừng cố tỏ ra miệng lưỡi lợi hại ở đây làm gì." Lâm Hiên lạnh lùng nói.

Kiếm trận trước mắt chắc chắn rất khó đối phó, nhưng mình cũng còn rất nhiều bí thuật ẩn giấu. Lão gia hỏa kia muốn thắng nào có dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, thân thể bất tử cũng tốt, Kiếm trận này cũng được, hai loại thần thông này đúng thật là huyền diệu vô cùng, nhưng Lâm Hiên tin tưởng lượng pháp lực tiêu hao cũng sẽ rất lớn. Chứ nếu không tại sao đối phương cứ buộc mình phải nhận thua làm gì.

Hay nói một cách khác, mặc dù mình không có cách thủ thắng, nhưng chỉ cần có thể kiên trì trong một khoảng thời gian nào đó, nói không chừng tình thế sẽ có khả năng nghịch chuyển.

Tuy cái này chỉ là phỏng đoán nhưng kinh nghiệm và nhãn lực của Lâm Hiên đều độc đáo vô cùng. Hắn vẫn có bảy tám phần nắm chắc về dự đoán của mình.

"Tiểu gia hỏa, ngươi dám nói ta thích miệng lưỡi lợi hại sao? Được được, vậy thì chờ ngươi làm vong hồn dưới kiếm của ta rồi từ từ hối hận.”

Thiên Tuyệt Lão Quái giận dữ, thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền tới. Sau đó tất cả những hóa thân kia đều bấm niệm pháp quyết, từng đạo từng đạo pháp ấn hiện ra trong hư không.

Bỗng nhiên những tiên kiếm đang lơ lửng ở giữa không trung cấp tốc xoay tròn với một tốc độ cực nhanh, tiếng vang “ô ô” cổ quái vang vọng.

Đúng lúc này, vô số vệt sáng màu vàng xuất hiện trên bầu trời. Từng vệt sáng đó đều do tiên kiếm xoay tròn tạo thành, dường như chúng có thể xé rách vạn vật vậy. Không gian những nơi chúng đi qua đều xuất hiện những vết nứt nhỏ màu trắng bạc.

Lâm Hiên khẽ nhướng mày.

Uy năng những Tiên kiếm này mạnh mẽ thật. Trước tiên cứ thăm dò một chút đã rồi quyết định sau cũng chưa muộn. Lâm Hiên chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, một thanh Bích Ngọc Loan đao hiện ra.

Mặt ngoài bảo vật này có một tầng sáng màu xanh óng ánh, hơn nữa còn có những tia chớp to bằng ngón tay cái xẹt qua xẹt lại. Tuy không biết nó được tạo thành từ tài liệu gì, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra bảo vật này rất trân quý.

Loại bảo vật loại này quả thực Lâm Hiên còn rất nhiều. Chúng đều được lấy đi từ những tên địch nhân sau khí bị hắn diệt sát, hôm nay vừa vặn đúng lúc lấy ra thử xem Kiếm trận này thực hư thế nào.

Lâm Hiên vung tay lên ném thanh Bích lục Loan đao ra ngoài. Nó lập tức hóa thành một tấm lụa chói mắt nhanh chóng bay về phía đối phương.

Tuy nhiên nó chỉ mới bay chưa được trăm trượng thì một vệt sáng màu vàng đã xuyên qua không gian bay lên nghênh đón.

Oành oành...

Cả hai hung hăng đâm vào nhau, linh quang mặt ngoài tấm lụa lập tức ảm đạm xuống, thanh Loan đao bị chém thành ba đoạn như miếng sắt vụn rơi xuống đất, hiển nhiên bảo vật này đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.

"Thật là lợi hại!"

Lâm Hiên hít sâu một hơi, một vệt sáng do Tiên kiếm hóa thành đã có uy lực như thế thì toàn bộ Kiếm trận sẽ khủng khiếp tới mức nào đây.

"Lâm tiểu tử, giờ ngươi mới biết sợ sao? Đã muộn."


Thanh âm Thiên Tuyệt Lão lại Quái truyền vào lỗ tai. Sau đó những tiểu quái vật kia đồng thời chắp hai tay lại trước ngực, tất cả vệt sáng kia lập tức từ bốn phương tám hướng, trên dưới trái phải bắn về phía Lâm Hiên.


Không gian những nơi chúng đi qua cũng có chút vặn vẹo biến dạng. Như vậy bí thuật Cửu Thiên Vi Bộ đã trở nên vô dụng rồi, nếu đổi lại là độn quang bình thường thì lại càng không chạy được. Giờ khắc này thì chỉ còn cách đón đỡ mà thôi.


Tuy nhiên Lâm Hiên lại không vội tế ra Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn. Tuy lực phòng ngự của bảo vật này không tệ, nhưng đối mặt với công kích mạnh mẽ thế này chỉ e có chút quá miễn cưỡng. Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.


Hai tay Lâm Hiên bay múa như hồ điệp xuyên hoa, từng đạo pháp quyết liên tục đánh tới Cửu Cung Tu Du Kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK