Tu tiên không màng tuế nguyệt, ngắn ngủi trăm năm, đối với Tu Tiên giả đẳng cấp cao căn bản chẳng đáng nhắc đến. Nói là nháy mắt thì đúng là hơi cường điệu, nhưng quả thực trôi qua rất nhanh.
Nhưng đối với phàm nhân thì từng đó đã đủ để bọn hắn sống trọn một kiếp người.
Lâm Hiên tuy không phải người thường, nhưng những trải nghiệm ở Băng Hải giới này quả thực quá mức phong phú. Chỉ ngắn ngủi trăm năm đã có rất nhiều kinh nghiệm khiến hắn phải ghi nhớ trong lòng.
Cho nên, khi trở lại Vân Ẩn sơn mạch, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, trong lòng lại sinh ra cảm giác như đã trôi qua cả một đời người. Tâm tình phiêu đãng, Lâm Hiên không nhịn được ca hát ầm ĩ một hồi, thanh âm như rồng ngâm, phóng thẳng lên trời cao, trầm bổng không dứt.
Từ đây đến tổng đà Vân Ẩn tông chỉ còn khoảng ngàn dặm, nhưng động tĩnh lớn như vậy, đệ tử tuần sơn nhất định sẽ phát hiện. Chẳng bao lâu đã thấy phía trước bùng lên linh quang, Lâm Hiên đếm qua, có khoảng vài chục đạo độn quang đang lao tới nơi này.
Dẫn đầu là một đạo cầu vồng màu hồng phấn, có chút nổi bật, không chỉ bởi tốc độ nhanh nhất mà còn tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt..
Lông mày Lâm Hiên khẽ nhíu lại, dường như cảm thấy linh quang kia có chút quen mắt, nhưng trong nhất thời, lại không thể nhận ra. Đang muốn thi triển thần thông để nhìn cho rõ thì linh quang kia rất nhanh đã tới trước mặt.
Hào quang thu liễm, lộ ra một thiếu nữ đẹp tuyệt trần.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, đây chẳng phải là người quen sao?
Lâm Ngọc Kiều!
Muội muội của Đại trưởng lão Vân Ẩn tông. Lại nói chính mình cùng nàng quan hệ cũng không tồi, cả hai còn cùng nhau đi Cổ Ma giới tìm Phân Thần đan.
Chỉ có điều chính mình nhờ cơ duyên xảo hợp, từ tay Hàn Long chân nhân thu được đan dược này, sau đó trở về Linh giới trước một bước.
Tính toán thời gian, hình như thí luyện đã chấm dứt, nàng cũng bình an quay trở về rồi sao?
Thấy cố nhân vẫn hoàn hảo, Trong nội tâm Lâm Hiên cũng có chút vui mừng. Hắn đã ngừng hát hò từ lâu, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười đứng đợi.
Mà Lâm Ngọc Kiều khi nhìn rõ dung mạo Lâm Hiên.
Trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chợt hiện lên vẻ vui sướng. Nàng ôn nhu cúi chào: "Ngọc Kiều tham kiến sư thúc."
Trên mặt nữ tử mang theo vài phần phức tạp, thời điểm hai người cùng đi Cổ Ma giới vẫn là ngang hàng với nhau, vậy mà chỉ chớp mắt đã biến thành sư thúc.
Hơn nữa nàng trở lại Linh giới không lâu, đã sớm nghe nhiều đến thuộc lòng sự tích về Lâm Hiên. Tuy Lâm Hiên không muốn làm Đại trưởng lão, nhưng từ khi đánh bại Thiên Tuyệt lão quái, hắn vẫn luôn là đối tượng được đám đệ tử bổn môn sùng bái không thôi.
Lâm Ngọc Kiều đương nhiên không phải ghen ghét, đối với nàng, Lâm Hiên chính là ân nhân cứu mạng. Chỉ là chứng kiến tốc độ tu luyện làm cho người ta trân trối mà nhìn cùng thực lực hơn xa tu sĩ cùng giai của hắn, trong nội tâm vẫn là than thở không thôi.
"Không cần đa lễ."
Lâm Hiên tùy ý khoát tay, cùng Lâm Ngọc Kiều hàn huyên vài câu, sau đó những tu sĩ khác cũng đã đuổi tới nơi này. Sau khi xác thực thân phận Lâm Hiên, cả đám không nhịn được mà reo hò một hồi. Có thể thấy hắn được hoan nghênh đến mức nào. Kế tiếp, cả đám một bên hành đại lễ, đồng thời phát ra Truyền Âm phù về tông môn.
Một lúc lâu sau, tiếng vù vù vang vọng, xa xa phía chân trời xuất hiện chi chít những quang điểm, tốc độ không giống nhau, nhưng đều hướng về nơi này.
Lâm Hiên mặc dù không phải là Đại Trưởng lão, nhưng tầm quan trọng đối với Vân Ẩn tông thì khỏi phải bàn cãi. Nhờ vào uy danh Lâm Hiên đả bại Thiên Tuyệt lão quái, trăm năm qua, Vân Ẩn tông đã đạt được sự phát triển vượt bậc, thực lực đâu chỉ tăng gấp đôi. Vốn chỉ là chiếm một góc trời, hôm nay phóng nhãn khắp Hàn Long giới đều có tiếng là danh môn đại phái. Tuy chưa được xếp vào nhóm đầu, nhưng chỉ ngắn ngủi trăm năm đã lớn mạnh đến như vậy, quả thực là không tồi.
Cho nên việc Lâm Hiên hồi tông cũng là đại sự hàng đầu, toàn bộ Tu Tiên giả đã ngoài Ngưng đan, ngoại trừ gặp lúc bế quan sinh tử, đều ra nghênh đón.
Dẫn đầu là Ngân Đồng nữ tử cùng Long thiếu niên.
Giờ khắc này, trên mặt hai người tràn ngập vẻ kinh hỉ.
"Lâm sư đệ, rốt cuộc ngươi đã trở về, chuyến đi có thuận lợi không. Ồ! Tu vi của ngươi..."
Thiếu niên họ Long chưa dứt lời, đột nhiên nghẹn họng trân trối mà nhìn.
Cũng khó trách hắn phải kinh ngạc, tận mắt chứng kiến Lâm Hiên tiến giai Phân Thần kỳ, từ đó đến giờ mới qua trăm nay, hiện tại lại tiến thêm một bước nữa, trở thành Tu Tiên giả Phân Thần trung kỳ.
Có lầm hay không, hắn cũng là tu sĩ Phân Thần kỳ, đối với sự gian nan trong việc tu luyện ở đẳng cấp này, hắn đương nhiên hiểu rõ. Chính mình đã bị vây ở bình cảnh sơ kỳ trên vạn năm...
Tu luyện, chính mình cũng nỗ lực vô cùng, nhưng tiến triển so với ốc sên còn chậm chạp hơn, mà Lâm Hiên...
Giờ khắc này, nói là không ghen ghét thì đúng là gạt người.
Lâm sư đệ là Chân Tiên chuyển thế sao, nếu không, sao tốc độ tu luyện lại nhanh đến tình trạng như thế?
Trong đầu thiếu niên họ Long chỉ còn lại duy nhất ý niệm này.
Mà bên kia, biểu lộ của Ngân Đồng thiếu nữ cũng chẳng khác là bao. Bất quá, chỉ kinh ngạc một khắc, sau đó đã chuyển thành vẻ kinh hỉ. Nàng thậm chí còn có chút chờ mong, vị sư đệ nhập môn giữa chừng này đã đạt được thành tựu như thế, một ngày kia bổn môn không phải là không có khả năng xuất hiện một tồn tại Độ Kiếp kỳ.
Kiếp này, mình đã không còn hy vọng tiến vào Độ Kiếp kỳ, nhưng Lâm sư đệ trước mắt, đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, không chừng hắn sẽ vượt qua được cửa ải kia.
Ngân Đồng thiếu nữ trong lòng nghĩ như vậy, sau đó cùng đám đệ tử hân hoan dẫn Lâm Hiên vào tông môn.
Đương nhiên, chuyện kế tiếp không phải đám đệ tử cấp thấp có thể tham gia. Sau khi tiến vào chính điện, bón hắn đã tự động hành lễ cáo từ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Thế nào, Lâm sư đệ lúc này hẳn đã đạt được đại thu hoạch?" Thiếu niên họ Long mỉm cười nói.
"Ha ha, lại để cho sư huynh chê cười rồi, chỉ là vận khí Lâm mỗ không tệ, mới may mắn tấn cấp."
Đối với lời này của Lâm Hiên, hai người cũng chỉ biết cười trừ. Phân Thần kỳ tu luyện khó khăn đến mức nào, nếu chỉ là vận khí không tệ mà có thể tấn cấp, có lẽ khắp trên trời dưới đất đều là Tu Tiên giả đẳng cấp cao rồi.
Đương nhiên, hai người đều là lão quái vật đã sống vài vạn năm, thấy Lâm Hiên không muốn nói rõ, tự nhiên cũng thức thời mà không gặng hỏi nữa.
Sau đó lại thay đổi chủ đề.
"Việc sư đệ đi tìm tài liệu luyện chế hóa thân, hẳn là đã đạt được rồi phải không?"
"Ha ha, nhờ phúc của sư tỷ, nếu không phải cho ta biết về Băng Hải giới, Lâm mỗ sao có thể đạt được thu hoạch như vậy."
Lâm Hiên tươi cười nói.
"Ha ha, sư đệ quá khách khí rồi."
Ba người hàn huyên còn chưa dứt, đột nhiên, một thanh âm hung hăng càn quấy dị thường truyền vào lỗ tai: "Nghe nói tiểu tử họ Lâm kia đã trở lại, còn muốn làm rùa đen rụt đầu ở đó sao, mau ra đây gặp ta."
Thanh âm này vô cùng xa lạ, với năng lực đã gặp qua là không thể quên của Tu Tiên giả, Lâm Hiên có thể khẳng định mình chưa từng nghe thấy bao giờ. Nói cách khác, chủ nhân của nó mình cũng chưa từng gặp qua.
Đên tột cùng là ai đang la hét inh ỏi ngoài kia?
Lâm Hiên ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc. Phải biết rằng, với uy danh hôm nay, nói là thường ngày đệ tử Vân Ẩn tông tôn sùng hắn như thần cũng chưa đủ. Ngay cả Ngân Đồng nữ tử cùng thiếu niên họ Long, hai vị Thái Thượng trưởng lão này đối với hắn cũng khách khí vô cùng.
Mà ở khu vực trọng yếu của tông môn, người bình thường tuyệt đối không được tùy ý ra vào.
Có thể xuất hiện ở đây, không phải đệ tử bản môn thì cũng là những kẻ có quan hệ không tầm thường với Vân Ẩn tông. Những người như vậy, theo lý là bạn chứ không phải địch, sao lại đi nhục mạ chính mình?
Với lòng dạ của Lâm Hiên, biểu lộ cũng có chút kinh ngạc, mà Ngân Đồng nữ tử ở một bên lại hiện lên vẻ xấu hổ không thôi.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là thiếu niên họ Long giảng giải: "Khục, sư đệ bỏ qua cho, thân phận của Ô đại thiếu này không phải chuyện đùa. Lúc nào cũng hành động hung hăng càn quấy như vậy..."
"Ô đại thiếu?"
Lâm Hiên nhướng mày, xác thực chưa từng nghe qua cái tên này, sau đó hắn nở nụ cười: "Sư huynh nói như vậy, chắc hẳn kẻ này phải có chút lai lịch, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy Lâm Hiên không tỏ ra giận dữ, Ngân Đồng nữ tử cùng thiếu niên họ Long đều thở ra một hơi. Bọn hắn sợ nhất là Lâm Hiên thực lực hơn xa tu sĩ cùng giai, cho nên tâm cao khí ngạo, không chịu được điểm khuất nhục, liều lĩnh đi ra, khiến cho cục diện không thể vãn hồi.
Phải biết rằng vị thiếu gia họ Ô này thực lực tạm thời không nhắc đến, chỉ riêng thế lực phía sau hắn, khẳng định là Vân Ẩn tông tuyệt đối không trêu chọc nổi.
Chính là hậu nhân duy nhất ở thế tục của Hỏa Linh lão tổ.
Hỏa Linh lão tổ, luận về thân phận hay thực lực, mặc dù không thể so sánh với Hàn Long chân nhân, nhưng cũng là một trong những cường giả Độ Kiếp kỳ của giới diện này. Tồn tại như thế so với Thiên Tuyệt lão quái ngày đó hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Vân Ẩn tông đương nhiên không dám đắc tội.
Lại nói vị Ô đại thiếu này cùng với Lâm Hiên không oán không cừu, hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Nhưng tục ngữ có câu, tiền tài gây họa, kỳ thực danh khí cũng chẳng khác là bao.
Trận chiến ở Tinh Nguyệt thành trăm năm trước, Lâm Hiên đánh bại Thiên Tuyệt lão quái. Vì vậy, danh hào đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp kỳ ở Hàn Long giới vô cùng vang dội. Có được danh khí như vậy, dĩ nhiên mang đến rất nhiều chỗ tốt, chẳng hạn như sự phát triển vượt bậc của Vân Ẩn tông ngày nay.
Nhưng sự tình có lợi thì cũng có hại, với danh tiếng như vậy,tu sĩ phân Thần kỳ khác ngoài hâm mộ ra thì cũng chẳng dám làm gì, nhưng không có nghĩa vị Ô thiếu gia này cũng sợ hãi. Trăm năm trước, thời điểm Lâm Hiên quyết đấu Thiên Tuyệt lão quái thì vị Ô đại thiếu này đang bế quan trùng kích bình cảnh Phân Thần hậu kỳ. Lúc hắn đi ra thì hết thảy mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng vừa xuất quan đã thấy khắp Tu Tiên giới bàn luận chuyện này, danh khí Lâm Hiên như sấm nổ bên tai, nói vậy tuyệt đối không hề khoa trương.
Vậy là vị Ô đại thiếu này cảm thấy bất mãn.
Phải biết rằng sau lưng hắn còn có Hỏa Linh lão tổ, mà Ô đại thiếu mặc dù có chút chơi bời lêu lổng, lại thêm tính tình kiêu ngạo, nhưng tư chất quả thực không tầm thường. Hắn cũng cực kỳ chăm chỉ tu luyện, điểm này, ngay cả Hỏa Linh lão tổ cũng phải khen ngợi không thôi.
Vốn hắn tự cho mình là cao thủ hàng đầu, thậm chí còn có ý định, sau khi trùng kích bình cảnh thành công sẽ khiêu chiến Thiên Tuyệt lão quái.
Danh xưng đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp kỳ của giới diện này, hắn thèm khát đã lâu.
Nhưng bởi cơ duyên xảo hợp, đúng vào thời điểm bế quan mấu chốt, Lâm Hiên lại đả bại Thiên Tuyệt lão quái. Cục tức này, Ô đại thiếu ngang ngược càn quấy làm sao có thể nuốt trôi.
Thiên Tuyệt lão quái đã bị đánh bại, cho nên mục tiêu của hắn dĩ nhiên biến thành Lâm Hiên.
Vì vậy tên này, một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát đi đến tổng đà Vân Ẩn tông, muốn cùng Lâm Hiên sống mái một trận. Vấn đề là Lâm Hiên khi đó đã đi Băng Hải giới.
Ban đầu, Ô đại thiếu đương nhiên không tin, cho rằng Lâm Hiên sợ hắn, thậm chí còn cưỡng ép xông vào. Điều này không khỏi làm Vân Ẩn tông quá mất mặt.
Mặc dù biết vị Ô đại thiếu này không thể trêu chọc, nhưng đối mặt với tình huống này, Ngân Đồng nữ tử vẫn phải ra tay. Hai người cùng là Phân Thần hậu kỳ, cảnh giới tương đương, nhưng Ô đại thiếu có thân gia phong phú, lại thêm thần thông không tầm thường, Ngân Đồng nữ tử rất nhanh đã bại trận. Sau đó Ô đại thiếu xông vào Vân Ẩn tông, tìm kiếm tung tích Lâm Hiên.
Nhưng Lâm Hiên đã đi rồi, hắn làm sao tìm được cơ chứ?
Cũng may tên này không phải kẻ tính tình bạo ngược, mặc dù lớn tiếng mắng Lâm Hiên nhát gan như chuột, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội.
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa chấm dứt, hắn vốn là kẻ hiếu thắng, từ đó về sau, cứ cách một đoạn thời gian lại đến Vân Ẩn tông tìm Lâm Hiên.
Ngăn cản không được, sau lưng vị thiếu gia này là lão tổ Độ Kiếp kỳ, ai dám lỗ mãng cơ chứ?
Huống chi Ô đại thiếu bản tính không xấu, tuy gây ra rất nhiều phiền toán cho Vân Ẩn tông, nhưng ít ra khi không tìm thấy Lâm Hiên, hắn cũng không giận cá chém thớt mà diệt sát đám Tu Tiên giả bổn phái.
Vì vậy Ngân Đồng nữ tử dứt khoát hạ pháp dụ, nếu vị thiếu gia này lại đến, cũng không cần ngăn trở.
"Thì ra là thế."
Sau khi nghe hai người kể lại, Lâm Hiên cuối cùng đã rõ ngọn nguồn sự tình. Trên mặt hắn lộ vài phần do dự, qua mấy nhịp thở mới ngẩng đầu lên.
"Bất kể thế nào, vị đại thiếu gia này hôm nay đã đến tận cửa, chúng ta cũng chỉ còn cách đi ra tiếp đón."
Phải biết rằng việc Lâm Hiên hồi tông thu hút ngàn vạn ánh mắt trông vào. Phủ nhận không được, trốn cũng chẳng xong, huống chi Lâm Hiên căn bản cũng không có ý định làm như vậy.
"Tốt, Bất quá lát nữa Ô đại thiếu muốn quyết đấu..." Thiếu niên họ Long có chút lo lắng nói.
Tu Tiên giả như Lâm Hiên, tất nhiên là nhân vật mắt cao hơn trán. Nếu một lời không hợp, động thủ luận bàn thì không sao, chỉ sợ là Lâm Hiên ra tay không có chừng mực, lại gây họa cho bổn môn...Lửa giận của Hỏa Linh lão tổ, Vân Ẩn tông đúng là không thể thừa nhận nổi.
"Sư huynh yên tâm, trong lòng Lâm mỗ hiểu rõ."
Lâm Hiên đương nhiên minh bạch trong lòng đối phương đang lo lắng điều gì. Hắn mỉm cười trấn an, sau đó toàn thân nổi lên thanh mang, từ đại điện bay vút ra.
Thiếu niên họ Long cùng Ngân Đồng nữ tử liếc nhìn nhau một cái, cũng vội vào theo sau.
Độn quang của Lâm Hiên cực kỳ nhanh chóng, thoáng cái đã thấy một thân ảnh hiện ra trước mắt.