"Không sai, là ngươi đang mê hoặc người. Định dối gạt bọn ta thì hậu quả sao ngươi tự hiểu rõ" Thiết Trụ Vương cũng chậm rãi mở miệng, âm khí toàn thân dâng lên: "Bổn vương sẽ khiến ngươi cầu sống không được, muốn chết không thể. . ."
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng lại chú ý tới Cổ Ma, lúc nghe thấy Thiên Hạ Tuyệt Trận thì trong mắt lão ma lóe lên một tia sáng quỷ dị.
Chỉ nghe thanh âm thấp thỏm bất an nhưng có phần êm ái của Tư Đồ Phương truyền vào tai: "Các vị tiền bối bớt giận, thiếp nào dám trêu chọc. Có điều Thiên Hạ Tuyệt Trận chính là một trong năm Thượng cổ Đoạn Cấm Đại Trận, vãn bối mặc dù nhận ra nhưng không có năng lực phá. . ."
Lời nàng còn chưa dứt, vẻ mặt chúng lão quái đều trầm xuống.
Đoạn Cấm Đại Trận là trận pháp vô cùng lợi hại từ thời thượng cổ lưu truyền tới nay.
Đừng nói là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả, cho dù là lão quái vật Động Huyền Kỳ, ví như chân thân của Ma Tổ trước mắt tới đây còn chưa chắc bài trừ được.
Nhất thời trường diện yên tĩnh trở lại, sắc mặt chúng lão quái vật đều vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Hoặc là nữ tử này nhận lầm chăng?
"Tư Đồ cô nương, cụ thể Thiên Hạ Tuyệt Trận là gì, ngươi mau nói rõ ràng. . ." Một lúc sau Vọng Đình Lâu mới lên tiếng, vừa rồi hắn đã hỏi qua Dực Long chân nhân nhưng gã Tình Thánh này cũng lắc đầu.
" Nguyên lý của Thiên Hạ Tuyệt Trận không quá mức thâm ảo nhưng thực tế thao tác lại vô cùng phức tạp. . ." Tư Đồ Phương nói tới đây trong mắt hiện vẻ si mê, không ngờ lại có thể thấy Đại Cấm trận trong truyền thuyết tại Bồng Lai Sơn:
"Chư vị tiền bối dù không tham ngộ về trận pháp thuật nhưng cũng hiểu, muốn đem cấm chế khởi động thì cần linh lực làm năng lượng. "
"Ta đương nhiên rõ ràng điều này. . ." Vọng Đình Lâu khẽ gật đầu.
"Phương thức cung cấp linh lực cho cấm chế có hai loại, một là tu tiên giả bày trận trận sau đó đem pháp lực rót vào trận bàn trận kỳ để khởi động, Trận phù cũng tương tự như thế. Phương thức này mặc dù tiện lợi nhưng uy lực hữu hạn. . ."
"Loại thứ hai các vị cũng đã gặp qua, là đại trận hộ phái uy lực rất mạnh, cần đem tinh thạch bỏ thêm cung cấp năng lượng. . ."
"Nha đầu, ngươi lý giải dài dòng những điều này làm chi, bổn tôn muốn bài trừ cấm chế chứ không phải đến tìm ngươi bái sư học tập tri thức trận pháp. . ." Thanh âm nôn nóng của Vạn Giao Vương truyền vào tai khiến sắc mặt Tư Đồ Phương lập tức trắng bệch.
"Đạo hữu nóng vội thì có lợi gì. Làm sao ngươi biết Tư Đồ cô nương nói thừa?" Lúc này Lâm Hiên nhíu mày, có chút bất mãn lên tiếng.
Thật không rõ lão yêu vật ngông nghênh này sao tu đến được Ly Hợp Hậu Kỳ. Chẳng lẽ lão không hiểu đạo lý cứng quá thì dễ gãy sao?
"Ngươi..."
Vạn Giao Vương giận tím mặt nhưng ánh mắt Vọng Đình Lâu đã khiến lão ngừng lại.
Khi xưa đánh một trận khiến lão Giao Long đã khắc sâu ấn tượng, sợ đến tận xương cốt.
"Tư Đồ cô nương, ngươi tiếp tục nói. . ."
"Vâng . ."
Trên mặt nữ tử lộ ra cảm kích, uyển chuyển bái lễ rồi đôi môi anh đào hé mở đối với Vạn Giao Vương:
"Tiền bối xin bớt giận, không phải vãn bối dài dòng nhưng những điều này đều liên quan đến Thiên Hạ Tuyệt Trận, vãn bối tu vị nông cạn nhưng các vị tiền bối nghe xong, có lẽ tìm được biện pháp phá giải. . ."
"Ngươi nói đi." Vạn Giao Vương hạ nộ hỏa, nhẫn nại hừ một tiếng.
"Thiếp vừa nói qua, phương thức cung cấp linh lực cho cấm chế có hai loại. Tuy nhiên Thiên Hạ Tuyệt Trận thì khác, không cần tinh thạch hỗ trợ mà trận pháp này đã dung hòa vào trong tự nhiên..."
"Dung hòa tự nhiên, đó là gì. . ." Trên mặt Vọng Đình Lâu đầy vẻ kinh ngạc, nghe mà mơ mơ màng màng.
"Chính là cùng tự nhiên dung làm một thể, có điểm tương tự các tiền bối điều động thiên địa nguyên khí. Tuy vậy Thiên Hạ Tuyệt Trận có thể điều động thiên địa nguyên khí trong phạm vi rất lớn. Tỷ như cái trước mắt, chừng có thể đem Thiên Địa Nguyên Khí trong vòng trăm dặm toàn bộ thu về sở dụng. . ." Tư Đồ Phương chậm rãi nói nhưng khiến chúng nhân ở đây biến sắc.
Lâm Hiên thở dài, quả nhiên giống như giới thiệu trong Thiên Nguyên trận thư.
Như vậy thiên địa nguyên khí là nguồn sinh lực của Thiên Hạ Tuyệt Trận. May là Trận pháp trước mắt thuần túy mang tính phòng ngự. Nếu Thiên Địa Nguyên Khí hóa thành công kích thì đám người ở đây lại một phen khốn đốn.
Ở Bồng Lai Sơn này Thiên Địa Nguyên Khí cực kỳ phong phú. Muốn công phá trận này chỉ còn cách đem công kích mạnh hơn cả thiên địa nguyên khí ở cả trăm dặm phá tan nó.
Nếu không cho dù cấm chế tiêu hao linh lực nhưng tức thời lại được bổ sung, mà thiên địa nguyên khí nơi khác luôn tuần hoàn lưu động đến trong trăm dặm này. Vĩnh viễn không khô cạn.
Nghĩ đến đây trên mặt chúng lão quái đầy vẻ ảo não.
Đúng lúc này Cổ Ma lại mở miệng khiến đám người ngạc nhiên: "Chưa chắc không phá được, bổn tôn có một chủ ý. . ."
"Cái gì, đạo hữu có thể bài trừ trận này. . ."
Trên mặt đám người lộ vẻ vừa mừng vừa sợ nhưng không ai nghi ngờ lời Cổ Ma, chân thân Ma Tổ vốn có tu vị vượt xa mọi người ở đây.
"Tiền bối có thể phá trừ Thiên Hạ Tuyệt Trận?"
Ngay cả Tư Đồ Phương cũng lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Bài trừ được cấm chế nghĩa huynh muội bọn họ có thể giữ được mạng nhỏ.
Tuy vui mừng nhưng trong ánh mắt các lão quái vật vẫn duy trì vẻ cảnh giác, Từ lúc tới Sơn Đỉnh thì cử chỉ của Cổ Ma luôn có chút quái dị, quá mức chí công vô tư. Rốt cuộc lão ma này đang mưu tính chuyện gì?
"Không sai, bổn tôn có thể đem cấm chế bài trừ, bất quá. . ." Trong mắt lão ma hiện tia quỷ dị, trầm ngâm mở miệng.
"Đạo hữu có yêu cầu cứ việc đề ra, bất quá tiên gia chi bảo tuyệt không thể cho ngươi." Thanh âm Thiết Trụ Vương truyền vào tai, đám người cũng liên tục gật đầu. Bọn họ có khả năng cấp Cổ Ma một chút chỗ tốt, nhưng đem bảo vật dâng lên thì không thể.
"Ha hả, các vị đạo hữu hà tất nóng lòng, coi như các ngươi đáp ứng dâng tặng, bổn tôn cũng không thể tin được, Bài trừ cấm chế cũng không khó, chẳng qua là muốn mượn những thứ này. . ."
Lời còn chưa dứt, đầu vai lão ma đã rung lên. Cả không gian dường như vặn vẹo, bản thể Cổ Ma không động nhưng mấy huyễn ảnh xuất hiện trong tầm mắt.
Ồ!
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng. Có điều Cổ Ma không nhằm vào Ly Hợp Kỳ tu tiên giả.
Năm đạo huyễn ảnh nhoáng lên, phân biệt bắn tới năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Động tác như một, Các Ma Ảnh đều xuất ngón tay điểm về mi tâm đối phương.
Dị biến nổi lên khiến sắc mặt các Nguyên Anh kỳ tu tiên giả trở nên xanh xám.
Thực lực chênh lệch hơn nữa bị đánh lén, bọn họ không có thời gian đem bảo vật tế khởi hoặc tránh né.
Nhưng con kiến hôi còn ham sống. Chỉ thấy tên khất cái đưa tay vỗ vào sau ót một cái, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết.
Bành một tiếng bạo khai, huyết vụ đón gió lóe thành một Quỷ diện hung ác màu huyết hồng. Nó há to mồm hung hăng cắn vào cánh tay của Ma Ảnh.
Khất cái này trang phục te tua như xơ mướp nhưng dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, một kích bảo mạng thanh thế tự nhiên không nhỏ, vừa nhìn đã biết Quỷ diện là một bí thuật huyền diệu nào đó.
Đáng tiếc không chút hiệu quả!
Ma Ảnh không tránh không né nhưng công kích của khất cái thất bại khiến mặt mày hắn rúng động.
Lâm Hiên thấy rất rõ ràng.
Tại trong nháy mắt không gian vặn vẹo rất mạnh. Quỷ diện nhìn như cắn trúng Ma tí nhưng kỳ thật thất bại. Quả nhiên lão ma này am hiểu thần thông không gian.
Công kích quỷ diện không có hiệu quả, mi tâm khất cái đã bị ma chỉ điểm trúng. Hắn chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ não toát ra khắp thân thể, theo sau tất cả linh lực toàn bộ bị phong bế.
Lúc này hành động đã bị trói buộc, một đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Tình cảnh bốn người kia cũng không khác biệt lắm.
Nguyên Anh kỳ tu tiên giả ở bên ngoài bá chủ một phương, nhưng ở chỗ này lại như con rối tùy người sai khiến.
"Tiền bối, đây là ý gì? Vừa rồi người đã đáp ứng không dùng chúng ta làm vật hi sinh." Thanh âm sắc nhọn mang vẻ vừa sợ vừa giận của Tư Đồ Phương truyền ra.
"Đúng là bổn tôn đã đáp ứng." Lão ma để hai tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhã.
"Vậy đây là ý gì. . ."
"Hừ, chẳng lẽ cô nương mới sơ nhập Tu Tiên Giới sao. Ngay cả lời hứa hão cũng tin là thật, ta đáp ứng rồi nhưng hiện không tuân thủ thì sao?"
Các Nguyên Anh tu sĩ lại trừng mắt cứng lưỡi, không biết phản bác thế nào.
"Dù vậy, chúng vãn bối cũng không đắc tội tiền bối, mong người. . ." Tư Đồ Phương không thể nói gì hơn, cười khổ cầu khẩn mở miệng.
"Đúng là các ngươi không đắc tội với ta. Bổn tôn cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, muốn trách thì trách đạo hữu mua dây buộc mình, nhận ra nhận đây là Thiên Hạ Tuyệt Trận. Bổn tôn là Thượng Giới Ma Tổ, cơ duyên xảo hợp từng nghe một phương pháp có thể bài trừ nó. Chúng ta đã có bảy Ly Hợp Kỳ tu tiên giả, hiện nhân thủ đã đủ. Tuy thế còn cần thân thể cùng hồn phách các vị đạo hữu làm vật huyết tế mới có thể phá trận. . ." Trên mặt Cổ Ma hiện tia tàn nhẫn, cười lạnh mở miệng.
"Đạo hữu, đem các tu sĩ Nguyên Anh này huyết tế thật bài trừ được Thiên Hạ Tuyệt Trận ?" Trong mắt Thiết Trụ Vương hiện lệ quang, hưng phấn mở miệng.
"Ừm, bất quá mấy người bọn họ còn chưa đủ." Lão ma lại quay đầu, ánh mắt nhìn về phía những Nguyên Anh kỳ Âm hồn quỷ vật: "Đạo hữu, những thủ hạ này của ngươi đã không còn tác dụng, ngươi có bỏ được hay không?"
Lời này vừa nói ra, đám quỷ vật Âm Ty biến sắc. Dù là Thi Vương hay là Khô lâu quỷ vật thân cao mấy trượng, bọn chúng diện mạo kỳ lạ nhưng linh trí tuyệt không kém nhân tộc.
Cả đám trở nên xôn xao nhưng Thiết Trụ Vương lại như không thấy, so với Tiên nhân di bảo thì quả thực các thủ hạ Nguyên Anh kỳ không tính gì.
"Đạo hữu khẳng định sao?"
"Không sai, vượt quá phạm vi trăm dặm thì không dám nói, còn như mượn thêm huyết nhục hồn phách bọn họ, ta chắc mười phần bài trừ được Thiên Hạ Tuyệt Trận này." Cổ Ma như đã tính trước nói.
"Đã như vầy, chút mạng nhỏ của thủ hạ cũng tùy đạo hữu sở dụng."
Thiết Trụ Vương vô tình mở miệng. Tay phải giơ lên bắn ra một đạo hắc quang, hơn mười Nguyên Anh kỳ quỷ vật còn lại không thể động đậy.
Bọn chúng đương nhiên không cam tâm nhưng sớm đã bị hạ cấm chế thập phần đáng sợ.
"Đạo hữu quả nhiên là nhân vật có đảm phách."
Trên mặt Cổ Ma lộ vẻ vừa lòng. Đám Vọng Đình Lâu, Lâm Hiên, Điền Tiểu Kiếm thì đều trầm mặc.
Đáng thương cho Tư Đồ Phương mặt trắng như tờ giấy, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, đầy mặt thống khổ. Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đi vào Tu La Môn vốn đã là sai lầm không thể cứu vãn.
"Những lão quái vật các ngươi không tuân thủ lời hứa, sớm muộn gì đều chết không được toàn thây, ta dù hóa thành Lệ Quỷ cũng tuyệt không buông tha bọn ngươi." Tư Đồ Phương hung ác mở miệng nhưng âm thanh vô cùng thống khổ.
"Ha ha, chẳng lẽ thần trí đạo hữu đã thác loạn. Hóa thành quỷ? chỉ sợ không có cơ hội như vậy, một khi bị trừu hồn luyện phách trở thành vật huyết tế thì nào còn cơ hội tái nhập luân hồi."
Bộ dáng thanh bào lão giả tiên phong đạo cốt, nhưng nói lời khiến người lạnh gáy: "Hơn nữa đạo hữu đã quên, ta cùng với Trụ Vương huynh vốn là Âm Ty quỷ vật, coi như là hóa thành quỷ thì có thể làm gì chúng ta?"
Phốc. . .
Khất cái kia nhịn không được được phun ra một ngụm máu tươi, không ngờ đối phương vô sỉ đến mức này.
"Được rồi, dài dòng cùng bọn họ làm gì, mau đem cấm chế bài trừ tránh lại có biến."
Thanh âm khó nghe của Cổ Ma truyền vào tai, quái trảo phất một cái. Mấy đạo hắc quang bay vút ra bắn về phía các tu tiên giả Ly Hợp Kỳ.
Lâm Hiên vươn tay. Hắc quang như bị sức mạnh cường đại trói buộc, xoay một chút rồi rơi vào lòng bàn tay, là một cái ngọc giản đen như mực.
Lại nghe thanh âm Cổ Ma truyền vào tai: "Bổn tôn đã đem phương pháp bài trừ cấm chế khắc ấn ở bên trong, Các vị đạo hữu nhớ kỹ một chút, sau đó theo ta mà động thủ, nhớ lấy, không thể sai biệt chút nào."
Cầm ngọc giản ở trong tay. Thấy không có gì khác lạ, Lâm Hiên đem thần thức chú nhập vào bên trong. Từng hàng hắc văn tự to như cái đấu ánh vào mắt.
Đảo mắt một tuần trà trôi qua. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy nghĩ. Thực ra hắn đã sớm lĩnh ngộ phương pháp nhưng đợi một hồi mới ngẩng đầu.
Thời điểm này, tỏ ra thực lực yếu một chút thì càng có lợi về sau.
"Chư vị đạo hữu đã hiểu chăng?" Cổ Ma khàn khàn mở miệng.
"Ừm." Đám người đều gật đầu.
"Được, bổn tôn động thủ trước, mọi người chiếu theo sở thuật trong ngọc giản phối hợp. Vẫn là câu nói kia, ngàn vạn lần không nên làm sai."
"Đạo hữu hà tất dặn dò nhiều lần, không phải chỉ có ngươi muốn lấy bảo vật." Thiết Trụ Vương có vẻ bất mãn mở miệng, lão ma cho hắn là đồ ngốc chăng?
Lúc này những tồn tại Nguyên Anh kỳ ở đây, trên mặt đều lộ thần sắc vô cùng sợ hãi. Bị trở thành vật huyết tế thì như thanh bào lão giả nói, ngay cả cơ hội tiến nhập luân hồi cũng không.
Tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía muốn phát tiết lửa giận nhưng Ma Tổ xem như không nghe thấy. Trong mắt lão ma đám này bất quá đều là con kiến giãy dụa mà thôi.
Tiếng cười hắc hắc mang theo vẻ hưng phấn truyền vào tai. Tay phải lão ma giơ lên, nhưng khi ma quang vừa hiện thì một âm thanh thanh lãnh truyền vào tai:
"Chờ một chút."
"Đạo hữu, đây là ý gì?"
Thấy Lâm Hiên ngăn cản, trên mặt Cổ Ma hiện vẻ bất thiện.
Điền Tiểu Kiếm kinh ngạc, hắn vốn rõ Lâm Hiên không thấy lợi thì không xuất thủ. Từ đầu luôn im lặng, sao giờ lại mở miệng?
"Không sai, chẳng lẽ đạo hữu không muốn bảo vật hoặc trắc tâm đại động, muốn đối địch cùng chúng ta. Thiếu ngươi thì sáu người chúng ta phí thêm chút lực lực cũng có thể bài trừ cấm chế, Ta khuyên đạo hữu không nên lỗ mãng."
Thiết Trụ Vương Âm mở miệng uy hiếp, sắp bài trừ cấm chế mà lại có kẻ ngăn cản khiến hắn khó chịu vô cùng. Hơn nữa thấy Lâm Hiên chỉ là tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ, cùng lắm thì đem đối phương trừ đi.
Lâm Hiên không tức giận mà trên mặt lộ vẻ cẩn thận: "Các vị đạo hữu hiểu lầm. Ý của Lâm mỗ là, nếu giờ đem trừu hồn luyện phách nữ tử này, nếu sau này lại gặp cấm chế thì tính sao?"
Lời này cũng không sai, bộ dáng mấy lão quái hòa hoãn lại, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ.
"Đạo hữu thận trọng là đúng nhưng ngươi đã lo lắng quá" Thanh âm không đồng tình của Cổ Ma vang lên.
"Là sao?" Lâm Hiên nhíu mày mở miệng.
"Nơi này đã bố trí cấm chế lợi hại như thế. Theo bổn tôn suy đoán thì bên trong không còn trận pháp gì. Hơn nữa đã trở mặt, nha đầu này còn cam tâm phá cấm cho chúng ta sao. . ."
"Đạo hữu nói có lý, Lâm mỗ suy nghĩ thiếu sót, bất quá đã đem mấy người trở thành vật huyết tế. Chi bằng đem túi trữ vật chia đều, lãng phí thật là đáng xấu hổ." Lâm Hiên có điểm lúng túng mở miệng.
Nghe xong lời này ngoài trừ Điền Tiểu Kiếm. Trên mặt mấy lão gia hỏa khác bao gồm cả Vọng Đình Lâu, đều lộ vẻ khinh thường.
Tiểu tử Ly Hợp Sơ kỳ keo kiệt này, lúc này mà còn băn khoăn tới gia thân của tu sĩ Nguyên Anh!
"Ngươi muốn thì cầm đi, bổn tôn không thích chia những phế vật này." Đối với Ma Tổ, trừ bảo vật của Tiên nhân thì trong Nhân giới đã không còn vật gì lọt vào mắt lão ma.
Phản ứng của bốn Ly Hợp Hậu Kỳ tồn tại cũng không mấy khác biệt.
"Ha ha, chư vị đạo hữu đã như vầy, ta cùng Đại ca không khách khí."
Thanh âm khách khí của Điền Tiểu Kiếm vang lên khiến Lâm Hiên nhíu mày, gia hỏa giảo hoạt này cũng muốn chia một chén canh!
Đáng ghét!
Thầm mắng tên họ Điền nhưng trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui vẻ: "Sao, huynh đệ cũng muốn vật của Nguyên Anh tu sĩ?"
"Chúng ta mới là tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ, thân gia nào sánh được với chư vị đồng đạo ở đây, mấy thứ ở đây cũng không tệ với tiểu đệ"
"Phải, phải" Lâm Hiên cười cười mở miệng.
Hai người đang toan tính thì thanh âm bất mãn của Thiết Trụ Vương đã truyền vào tai: " Rốt cuộc hai người các ngươi còn tính cái gì, bảo vật của Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì còn phải thảo luận cái gì. Chia đều Túi Trữ Vật không phải là được sao?"
"Đạo hữu nói không sai."
Lời này như gãi đúng chỗ ngứa, trong mắt Lâm Hiên lộ tia vui mừng, đương nhiên tát nước theo mưa.
Tay áo bào phất một cái. Động tác vô cùng nhanh chóng, một vầng hào quang lóe lên rồi cuốn lấy Túi Trữ Vật của Tư Đồ Phương thu về.
Cách đó không xa, trên trán Điền Tiểu Kiếm nổi gân xanh, sắc mặt khó coi muốn chết. Hắn không am hiểu trận pháp cấm chế nhưng nhãn quang là nhất đẳng, luận sự thông minh giảo hoạt ít người bằng.
Hắn đã nhìn ra giá trị Pháp khí của Tư Đồ Phương chỉ sợ không thể tính bằng tinh thạch.
Không ngờ lại bị Lâm Hiên đi trước một bước. Hơn nữa trên mặt đối phương còn lộ ra nụ cười mà hắn vô cùng đáng ghét: "Điền huynh đệ, ta biết ngươi không dư dả nên ta thu bảo vật của ba tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, còn của hai tu sĩ Hậu kỳ thì để lại cho ngươi."
Nghe thì như để cho bản thân chiếm đại tiện nghi, Điền Tiểu Kiếm dở khóc dở cười, hận không thể tế xuất U Minh Toái Tâm Kiếm liều mạng. Tuy nhiên hiện tại chỉ có thể thu liễm oán độc. Điền Tiểu Kiếm cười cười vòng tay:
"Ha ha, đa tạ hảo ý của đại ca, tiểu đệ không khách khí."
Tay trái rung một cái, một đạo hắc khí cuồn cuộn xuất ra hóa thành một đại thủ đen thùi. Nó lóe lên một cái đã đem túi trữ vật của khất cái cùng lão phụ chộp về. Hắn cũng không thèm để ý liền giắt vào bên hông.
Khóe miệng Lâm Hiên có chút diễu cợt, cũng đem hai túi trữ vật còn lại thu về.
Quá trình rất nhanh, bất quá chỉ là vài nhịp hô nhấp nhưng các lão quái vật rõ ràng không nhịn được.
"Chỉ là gia thân của Nguyên Anh kỳ tu sĩ đã khiến các ngươi mừng rỡ như vậy. Quả thật ta chưa từng thấy Ly Hợp Kỳ tu tiên giả như thế! Lúc sau trừ bảo vật của Tiên nhân, đồ còn lại các ngươi cứ cầm đi, bổn tôn sẽ không phân tranh." Cổ Ma không nhịn được nói.
Vạn Giao Vương cũng phụ họa theo. Trên mặt hai gã Âm hồn thì lộ vẻ chế giễu.
Chỉ có Vọng Đình Lâu mi nhíu mày, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ. Vấn đề nhỏ này ngược lại khiến các lão quái buông lỏng cảnh giác với Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm.
"Đa tạ các vị đạo hữu, chúng ta mau bài trừ cấm chế"
Lúc này trên mặt Cổ Ma mới lộ vẻ vừa lòng, há cái mồm đỏ lòm phun ra một đạo ma quang như cánh tay.
Ma Quang rời miệng thì bạo mở thành một đoàn hắc sương vụ nồng đậm, sau đó theo gió khuếch tán, đem năm Nguyên Anh tu sĩ cùng hơn mười yêu quỷ quái đang đứng bất động bao bọc lại.
Cả một đám quá sợ hãi mà la mắng không thôi, nhưng khi bị hắc vụ bao bọc thì tiếng nguyền rủa nhanh chóng thay thế bởi tiếng kêu thảm thiết.
Bành bành thanh âm bạo liệt như thân thể nổ tung truyền ra từ hắc sương vụ. Hai tay Cổ Ma huy vũ không ngừng, trong miệng lẩm nhẩm những chú ngữ thâm sâu kỳ ảo.
Từng pháp ấn to như cái đấu lóe ra trước người lão ma, theo sau toàn bộ đung nhập vào hắc sương vụ.
"Các vị đạo hữu còn chờ cái gì, mau động thủ."
Nghe vậy Lâm Hiên không chậm trễ hít vào một hơi, nơi này có Cấm Không cấm chế nhưng toàn lực thi triển thân thể vẫn bay lên một chút.
Vô số màu xanh quang điểm hiện trước mặt Lâm Hiên. Là thiên địa nguyên khí mộc thuộc tính, hắn có khả năng thao túng Ngũ Hành chi lực nhưng lúc này tất nhiên không lộ ra.
Các lão quái vật còn lại cùng Cổ Ma cũng bay lên, bảy người mơ hồ sắp thành phương vị Bắc Đấu Thất Tinh.
Đi!
Lâm Hiên điểm về phía trước một chỉ, vô số điểm nguyên khí màu xanh tụ lại vào trong tay hắn, sau đó ngưng tụ thành một cột sáng hơn trượng, như chậm mà nhanh hung hăng xạ tới.
Cùng lúc đó từ các phương hướng khác, cũng bắn tới các cột sáng có màu sắc gồm đỏ, da cam, vàng, lục, lam, tím.
Ngoài Ngũ Hành nguyên khí còn có Âm lực cùng Ma khí tinh khiết.
Bảy cột sáng đụng vào một chỗ, không ngờ lại vô thanh vô tức dung hợp, dần dần hình thành một pháp trận cổ quái.
Mục tiêu chính là một nơi trong đại điện, là trận nhãn của Thiên Hạ Tuyệt Trận.
Nơi này phòng ngự cực mạnh nhưng chính là nhược điểm của trận. Chỉ cần công phá được nó thì cấm chế sẽ tan thành mây khói.
Bảy cột sáng hình thành là một cái Viên Bàn, mặt ngoài lưu chuyển hào quang không ngừng, vài quái thú như ẩn như hiện.
Lâm Hiên kiến thức rộng lớn nhưng không nhận ra được chúng. Có điều luận độ hung ác thì không dưới Xuân Ky, tám chín phần là vật Ma giới.
Một tiếng rống to kinh thiên động địa truyền vào tai.
Chỉ thấy trên mặt Cổ Ma mơ hồ toát ra vẻ thống khổ, há miệng phun ra một đạo ma hỏa màu đỏ tím bắn tới hắc sương vụ.
Thanh âm thê lương truyền vào tai, Hắc ma vụ bắt đầu cuồn cuộn rồi dần chuyển sang màu đỏ như máu, các Nguyên Anh kỳ tu sĩ cùng quỷ vật đều được huyết tế thành công.
Ông. . .
Phảng phất như sơn phong thổi qua cùng vạn quỷ tê rống, toàn bộ huyết sắc ma vụ đều dung nhập vào trong Viên Bàn. Các hư ảnh quái thú bên ngoài trận bắt đầu trở nên điên cuồng.
Tiếng chú ngữ quỉ dị của Cổ Ma không ngừng truyền vào bên tai.
"Hiện!"
Cùng với tiếng hét lớn như sấm nổ ngang trời của lão ma, một màn khó tin đã xảy ra.
Các hư ảnh quái thú bạo khai, theo sau một ma trảo vô cùng to lớn xuất hiện trước mặt đám người.
Ma trảo này to tới cỡ hơn trăm trượng, hung ác vô cùng. Nhìn nó Lâm Hiên có cảm giác ớn lạnh, dường như dê non đối mặt lão hổ.
Rõ ràng chỉ là một lợi trảo mà khiến hắn có cảm giác như đang đối mặt tồn tại cấp cao nào đó.
Vật này chắc chắn có lai lịch rất lớn.
"Nghiệt Long!"
Đúng lúc này một tiếng la khẽ truyền vào tai mà chỉ Lâm Hiên nghe thấy. Trong Thiên Cơ Phủ, Nguyệt nhi mở to đôi mặt đẹp nhìn vật trước mắt, tựa hồ một chút ký ức trở về trong đầu.
"Nghiệt Long, đây là sủng vật Nghiệt Long của Đại Thống lĩnh Ma giới."
"Ma tộc Đại Thống lĩnh sủng vật?"
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, Thần thông của Đại Thống Lĩnh chỉ kém Chân Tiên một đường, sủng vật của hắn đương nhiên uy lực tới cỡ nào.
Thần Hàng thuật!
Không hổ là Thượng Giới Ma Tổ, có thể dùng huyết nhục tinh hồn Nguyên Anh tu sĩ hiến tế, triệu hoán được cả Nghiệt Long hàng lâm.
Đương nhiên không phải bản thể mà Phân Thần ra một lợi trảo mà thôi.
Nhưng dù vậy đã vô cùng đáng sợ, theo sở liệu của Lâm Hiên thì uy lực Ma trảo này đủ sánh với cảnh giới Động Huyền Kỳ.
Bộ dáng đám người cũng không khác biệt lắm, tuy không rõ lợi trảo khổng lồ này là vật gì nhưng linh áp khiến người hít thở không thông.
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện một tia mờ mịt Mà linh cảm của Lâm Hiên cũng sinh ra tia báo động khó hiểu. Đối với Cổ Ma, đương nhiên hắn không chút tín nhiệm.
Thân hình chợt lóe, Lâm Hiên biến mất không thấy. Đã dùng Cửu Thiên Vi Bộ thối lui khỏi hơn mười trượng.
Vào thời khắc này, Cổ Ma chợt quát một tiếng:
"Phá!"
Tiếng nổ rền vang thiên địa truyền ra rung chuyển ra cả Sơn Đỉnh, khí thế Cự Đại lợi trảo như nuốt núi uống sông vỗ xuống phía dưới.
Không khí bị ma sát xuất hiện vô số những bông hoa lửa khổng lồ mỹ lệ.
Cũng không rõ một kích lợi trảo của Nghiệt Long bao hàm Thiên Địa Pháp Tắc đáng sợ gì mà lồng ngực của hắn như bị một cây Đại chùy đánh mạnh vào, trước mắt cũng hoa lên.
Lâm Hiên hoảng hốt vội hít thật sâu, âm thanh xương cốt bạo liệt nổi lên, đem linh lực dựa theo Phượng Vũ Cửu Thiên quyết lưu chuyển trong kinh mạch, cảm giác lúc này thân thể mới đỡ một chút.
Hắn đã là tu tiên giả đỉnh cấp Nhân giới, nhưng giờ khắc này quan sát một kích thanh thế kinh hoàng như thế, mới biết đạo tu hành của mình như là vừa mới bắt đầu thôi.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Một ngày kia, rất có thể phải đối mặt Chân Tiên.
Ý nghĩ lưu chuyển, Lâm Hiên ngẩng đầu thì nhất kích thạch phá thiên kinh đã đánh xuống.
Cả quá trình như điện quang thạch hỏa khiến Thiên Địa Nguyên Khí chấn động dữ dội. Bốn phương trong không khí xuất hiện cả ngàn vũng xoáy lớn nhỏ.
Đây là cảm giác kỳ quái thiên địa sụp đổ như miêu tả trong cổ thư sao?
Tức thì Ngũ Hành Nguyên Khí, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hàng trăm dặm toàn bộ bị dung nhập vào cấm chế.
Ngũ sắc quang hoa lưu chuyển không ngừng, từ trên quầng sáng đột ngột hiện ra một Hổ Đầu hung ác, tuy là hư ảnh nhưng lại sinh động như còn sống. . .
Rống!
Cự Đại Hổ Đầu há mồm rít gào, không hề sợ hãi khi đối mặt Nghiệt Long trảo, ngược lại thêm phần phẫn nộ.
Chẳng lẽ…
Ý nghĩ Lâm Hiên chưa còn chuyển thì cả hai đã hung hăng bổ vào nhau.
Đoành. . .
Cương phong quất ra từng đợt như muốn thổi bay cả tòa thành trì, mặt ngoài quầng sáng tưởng như không thể phá vỡ lại xuất hiện vô số vết rạn như mạng nhện.
Hổ Đầu tuy hung mãnh nhưng dưới công kích đáng sợ chỉ kiên trì được vài nhịp hô hấp liền tan biến như bọt nước.
Không hề có cách trở, lợi trảo xuyên thấu quầng sáng đánh thẳng vào trận nhãn!
Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là hư vô. Các Ly Hợp Kỳ tu tiên giả hợp lực mà không phá được Thiên Hạ Tuyệt Trận, nhưng một kích Lợi trảo của Nghiệt Long lợi dễ dàng đánh tan.
Quầng sáng hóa thành vô vàn quang điểm ngũ sắc mỹ lệ tan biến đi.
Ngay khi chúng lão quái đang đại hỉ thì trên mặt Cổ Ma hiện tia âm trầm, hướng về phía trước người điểm ra một chỉ.
"ĐI!"
Trong miệng lão ma còn phun ra những âm tiết cổ xưa vô cùng thần bí như là chú ngữ huyền ảo nào đó.
Theo sau lợi trảo khổng lồ như núi đột nhiên quét qua một bên.
"Ngươi. . ."
"Đạo hữu, đây là ý gì?"
Thiết Trụ Vương cùng Thanh bào lão giả đại kinh thất sắc la hoảng, hai người không ngờ vừa mới liên thủ hợp tác, lúc này đối phương không chút dấu hiệu đột ngột trở mặt.
Uy lực của lợi trảo bọn họ vừa thấy rất rõ ràng, vượt xa cảnh giới Ly Hợp.
Nhưng trốn đã không kịp!
Hai người chỉ có thể chửi ầm lên, đồng thời liều mạng thi triển bí pháp.
Chỉ thấy Thiết Trụ Vương vỗ vào bên hông, một Bảo vật hình chiếc ấn bay vút ra. Nhìn qua giống như Ngự tỷ của Hoàng đế thế tục.
Chẳng qua nó lại có màu đen, đồng thời phía trên không phải khắc Ngũ Trảo Kim Long mà là một ác quỷ hung ác.
"Đi!"
Thiết Trụ Vương cũng điểm ra một chỉ vào bảo vật trước người, chỉ thấy Âm Khí cuồn cuộn dâng lên, từng tầng cấm chế hiện ra chắn trước người hắn. Bên trong chứa không biết bao nhiêu Âm hồn quỷ vật, khắp nơi là đều là quỷ khóc thê lương, vang vọng như từ chín tầng U Minh.
Trên mặt Thanh bào lão giả hiện một tầng khí xám, thân thể chợt khô quắt, nào còn vẻ tiên phong đạo cốt, dõi nhìn lại một khối khô lâu, bên ngoài mặc một kiện trường bào bằng vải bố màu xanh mà thôi.
Nhưng có điểm khác là Khô Lâu này trắng bạch như ngọc, khiến người không có cảm giác kinh khủng, lại như là một tác phẩm nghệ thuật.
Bạch Ngọc Cốt Ma!
Tại Âm Ti Giới, gia hỏa này là tồn tại rất hiếm thấy.
Thanh âm xương cốt bạo liệt truyền vào tai, tay phải Cốt Ma ào ào tăng vọt tới bảy tám chục trượng, nhìn qua kém Nghiệt Long trảo không bao nhiêu.
Với nhãn lực hai yêu quỉ này đã nhận ra. Thần Hàng Thuật không phải nói dùng là dùng. Sau khi bài trừ cấm chế, lợi trảo đã như cung căng hết sức. Hai người hợp lực có thể vượt qua nguy cơ trước mắt.
Có điều trên mặt Cổ Ma lại đầy vẻ cười lạnh.
Theo sau liền một loạt tiếng sấm nổ ngang trời giáng vào tai.
Oanh!
Chỉ thấy đất rung núi chuyển, cả không gian vặn vẹo như bị sức mạnh kinh hoàng xé rách.
Hai Âm quỉ phỏng đoán không sai, Sức mạnh của lợi trảo chỉ còn lại một kích mà thôi. Có điều nó vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Ngự Tỷ của Thiết Trụ Vương đối Lợi trảo khổng lồ thì như trứng trọi đá, tất cả cấm chế cùng âm hồn đều bị đánh tan tác, ngay cả bản thể bảo vật cũng bị chấn nát bấy.
Lão quái vật phun ra một ngụm máu tươi, Bổn mạng bảo vật bị hủy khiến tâm thần Thiết Trụ Vương choáng váng, Thân hình có chút chậm lại.
Trong sát na này từ lợi trảo bắn ra vô số đạo hắc khí mỏng như sợi tơ. Vù một cái xuyên qua khắp người Thiết Trụ Vương.
Cả thân thể lão quái vật trăm ngàn vết thương, ngay cả tinh hồn cũng không có cơ hội chạy ra.
Chỉ mới một hiệp, không ngờ một tồn tại Ly Hợp Hậu Kỳ đã ngã xuống!
Bạch Ngọc Cốt Ma quá sợ hãi, tuy nhiên tình cảnh nó cũng bi thảm không kém, tay phải như một bạch ngọc khổng lồ ba chạm vào lợi trảo, chỉ nghe hàng loạt thanh âm thanh thúy như tiếng ngọc vỡ vụn truyền vào tai.
Không chỉ cánh tay bị phế bỏ, công kích của Nghiệt Long còn ẩn chứa Thiên Địa Pháp Tắc nào đó, thông qua tay phải truyền tới thân thể yêu quỉ.
Bành một tiếng, ngay cả tinh hồn lão gia hỏa này cũng không kịp chạy ra, thân thể bạo nổ thành một đoàn huyết vụ. Hiện sự tình tại sao trong bộ Khô Lâu có tinh huyết thì chỉ có thiên lão mới rõ ràng.
Thân hình Vọng Đình Lâu lơ lửng ở xa xa, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng cùng kinh hoảng.
Hắn tự hỏi thực lực lúc cường đại nhất của mình, cũng không thể bằng hai Âm hồn quỷ vật này liên thủ.
Vọng Đình Lâu hít vào một hơi. Một thanh bảo kiếm như có linh tính đột ngột hiện ở trong lòng bàn tay. Bảo kiếm cuồng thiểm ra uy áp đáng sợ.
Thân kiếm như một dải thu thủy, mặt ngoài du động hình Ngũ Trảo Kim Long dài hơn thước.
Vọng Đình Lâu vừa nắm lấy nó thì từ trên người phát ra khí thế ào ào như sóng nộ triều dương.
Tuy nhiên sự cẩn thận này là dư thừa, Thần Hàng Thuật há dễ dàng khu sử như vậy.
Diệt sát hai đại yêu quỷ, chỉ là một tia sức mạnh từ Ma Giới truyền xuống. Nghiệt Long trảo đã tan biến.
Bất quá trên mặt Cổ Ma lộ ra thần sắc vô cùng hài lòng.
Tất cả đều thuận lợi. Cấm chế được bài trừ, đồng thời diệt sát hai đại phiền toái.
Ánh mắt của lão ma đảo qua trên người Vọng Đình Lâu, thản nhiên mở miệng: "Đạo hữu không cần cảnh giác như vậy, bổn tôn giả nói qua là cùng liên hợp, chỉ cần ngươi trợ giúp ta thu Bảo vật, ước định lúc trước vẫn hữu hiệu."
"A, là bổn nhân quá đa tâm." Thấy lợi trảo đã biến mất. Chân mày Vọng Đình Lâu giãn ra, bảo kiếm thần bí cũng biến mất một cách quỷ dị.
"Không hổ là Nhân Giới đệ nhất cao thủ, thực lực của đạo hữu so với tồn tại cùng cấp nơi Thượng Giới chúng ta còn mạnh hơn một chút." Trên mặt Ma Tổ mang vẻ than thở, có chút dè chừng: "Nếu bổn tôn không lầm, hẳn bảo vật trong tay đạo hữu là Thông Thiên Linh Bảo!"
"Không sai, đây chính là bảo vật truyền thừa bổn phái, trước khi phi thăng ta sẽ trả về Tùng Phong thư viện. . ." Trên mặt Vọng Đình Lâu mang theo vài phần cảnh giác mở miệng.
"Ha ha, đạo hữu quá lo lắng, ngươi tưởng ta tham lam nó sao? Hừ, ở Thượng Giới, Thông Thiên Linh Bảo đúng có giá trị nhưng cũng không phải là Bảo vật hàng đầu. Bổn tôn còn chưa đến mức vì một kiện Linh Bảo mà tự hạ thân phận." Thanh âm ngạo nghễ của Cổ Ma truyền ra.
Ánh mắt Vọng Đình Lâu lóe lên, trầm mặc không đáp.
"Được rồi, chúng ta không nên ở chỗ này dài dòng, mượn Thần Hàng Thuật dù diệt trừ hai tên Ly Hợp Hậu Kỳ Âm hồn quỷ vật, nhưng hai tiểu tử kia đã tiến nhập trong đại điện . . . "
Cổ Ma nói tới đây thì thở ra một hơi. Tại thời khắc cấm chế tan biến, ba Ly Hợp Kỳ tu tiên giả còn lại có sự lựa chọn khác nhau.
Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm tuy là tu sĩ sơ kỳ, không chút do dự phóng vào trong đại điện.
Mặc dù địch nhân vô cùng cường đại, nhưng chuyện đoạt mồi trong miệng hổ bọn họ đã làm nhiều thành quen.
Còn Vạn Giao Vương kiêu ngạo ương ngạnh lại khiến người ta mở rộng tầm mắt. Mắt thấy hai gã Âm hồn quỷ vật đồng cấp trong nháy mắt hồn phi phách tán, lão yêu bị hù dọa tới vỡ mật, hóa thành một đạo kinh hồng cướp đường mà chạy.
"Hừ, chỉ là hai tên Ly Hợp sơ kỳ tiểu tử, chẳng lẽ còn sợ Bảo vật rơi vào tay chúng."
Vọng Đình Lâu có chút lơ đễnh: "Trái lại không ngờ lão Giao Long nhát gan như vậy."
"Hừ, nếu bổn tôn nhìn không lầm, hắn có chút huyết thống đặc biệt, sống thêm hơn vạn năm cũng không có vấn đề. Đương nhiên có thể tiêu dao tại Nhân giới này, cần gì phải mạo hiểm tánh mạng."
Lời phân tích khiến Vọng Đình Lâu âm thầm gật đầu. Cổ Ma này có thể thấu triệt nhân tâm như thế, hắn lại xảo thi kế sách, âm thầm tảo sát hai Ly Hợp Hậu Kỳ tu tiên giả.
Càng nghĩ sự cảnh giác trong lòng Vọng Đình Lâu càng cao, không cẩn thận thì có lúc không hiểu vì sao ngã xuống trong tay lão ma.
Ước định liên hợp gì, Vọng Đình Lâu đương nhiên sẽ không tin tưởng.
Bên kia.
Lúc này Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm đã tới một đại điện rất rộng lớn.
Điều khiến Lâm Hiên kinh ngạc là, vốn tưởng rằng nơi lưu dị bảo tiên nhân thì kiến trúc hoa lệ khác thường. Không ngờ bên trong này lại trống rỗng, trừ vài cột đá đứng cô linh thì không có vật gì khác. Ở bên cạnh sắc mặt Điền Tiểu Kiếm cũng không khác biệt lắm.
Hiện tại đã không thể quay trở lại. Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm tuy gan lớn vô cùng, nhưng tưởng tượng phải đối mặt phân hồn Ma Tổ cùng Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ thì trong lòng không khỏi bồn chồn.