Khi trước Hoàng Kỳ sơn xuất hiện thiên triệu kéo tới rất nhiều tu sĩ, dị tượng trời sinh này rất có khả năng liên quan đến dị bảo.
Trong thời gian ngắn gió giục mây vần, những môn phái gia tộc xung quanh, thậm chí một vài tán tu có thực lực cao thâm không khỏi rục rịch tới đây.
Kết quả không phát hiện điều gì, thu hoạch duy nhất là Mã gia chiếm cứ nơi này đã biến mất.
Mấy trăm tu sĩ trong môn bị tàn sát sạch sẽ không sót một mống, tin tức truyền ra khiến toàn bộ Toàn Không đảo chấn động.
Mã gia dĩ nhiên chỉ là con săn sắt, nhưng bọn họ dù sao cũng là phụ thuộc vào thế lực ma môn, có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, thế lực nào làm như thế khác nào hung hăng tát vào mặt Ma U môn một cái bạt tai.
Môn chủ nổi giận đùng đùng sai một vị trưởng lão dẫn theo một nhóm đệ tử đến đây điều tra nguyên nhân.
Cẩn thận thăm dò dấu vết bắt đầu hé lộ, các chứng cứ đều hướng về một đại thế lực khác trong khu vực đảo này.
Hạo Nhiên tông!
Nhưng môn phái này há lại nhận tội trạng đó, ngược lại chỉ trích Ma U môn đã sát hại hai vị cao thủ Ngưng Đan kỳ của bọn họ.
Song phương lời lẽ bốp chát, đã thấy mùi hỏa dược bốc lên càng ngày càng nồng.
Trong thời gian ngắn các thế lực lớn trên Toàn Không đảo đều sợ bóng sợ gió suy đoán, sự kiện này rất có thể là mồi lửa châm ngòi cho đại chiến giữa hai phái Ma Nho.
Tình thế này kẻ thông minh thì nên bế quan, rất nhiều tông phái gia tộc đều bắt đầu hạn chế đệ tử ra ngoài, tốt nhất là làm rùa đen rụt đầu.
Đương nhiên cũng có một vài thế lực âm thầm hoạt động. Loạn thế xuất anh hùng. Chỉ cần kế hoạch thật tốt, không phải là không có hy vọng gắp hạt dẻ trong lò lửa.
Lúc này Tu tiên giới ở Toàn Không Đảo sóng ngầm mãnh liệt.
***
Vụ Thương sơn, tổng đàn Ma U môn.
Ở một nơi linh khí dồi dào nhất, một nho sinh áo bào trắng cùng lão giả tóc hung đỏ đang khoanh chân ngồi.
Nho sinh áo bào trắng ngoại hiệu là Ma U thượng nhân, chưởng môn phái này, một thân ma công quỷ dị tàn nhẫn nhưng nhìn khí chất lại thường bị cho là người nho môn.
Còn vị lão giả tóc đỏ thì vóc người cường tráng, cả người ma khí cuồn cuộn, nhìn qua chính là ma đạo lòng dạ độc ác.
"Sư huynh, vì sao chúng ta phải nuốt giận, Chuyện này cũng quá mất mặt Ma U môn chúng ta." Lão giả tóc đỏ mở hai mắt như gà chọi, vẻ mặt bất thiện.
"À, vậy ý của sư đệ nên làm thế nào, không lẽ cùng bọn nho môn chua như giấm kia châm ngòi chiến hỏa?"
"Có gì không được, chẳng lẽ chúng ta còn sợ bọn chúng sao?" Lão giả tóc đỏ không phục nói.
Thấy đối phương có chút nông nổi, Ma U thượng nhân không khỏi ngạc nhiên: "Sư đệ, ngươi đã nghĩ quá đơn giản rồi, chuyện này cho dù là thật hay giả thì hiện tại cũng không phải lức thích hợp gây chiến cùng bọn chúng ."
"Tại sao?"
"Sư đệ, sao ngươi lại quên đại sự của chúng ta rồi sao" Ma U thượng nhân chuyển đầu nhìn bổn mạng thú đặt ở trên kệ, trong đó chín con mắt đã sáng: "Hiện tại kế hoạch của chúng ta đã tiến hành hơn nửa, ở thời khắc mấu chốt này cần phải nhẫn nại."
"Nhưng..." Lão giả tóc hung đỏ còn có chút không cam lòng.
"Sư đệ, việc nhỏ không nhịn ắt mưu lớn không thành, tốt xấu gì ngươi cũng đã sống sáu trăm năm. Chẳng lẽ đạo lý này vẫn không thông. Chỉ cần chờ kế hoạch thành công thì Hạo Nhiên tông tính là gì, cho dù là thống nhất Toàn Không đảo cũng chỉ là thuận tay mà thôi." Nho sinh áo bào trắng cười âm hiểm nói.
"Được rồi!" Lão giả tóc đỏ gật đầu cuối cùng không nói thêm lời nào, trong động phủ liền yên lặng trở lại.
***
Gió thổi mưa giông trước cơn bão, hai đại phái nho ma minh tranh ám đấu, tu tiên giới Toàn Không đảo rơi vào trạng thái hoảng sợ, các thế lực lớn đều nằm im chờ đợi.
Hai đại phái sắp sửa châm chiến hỏa, có kẻ vui mừng có người lo lắng. Mấy tòa truyền tống trận ở phường thị lớn trên Toàn Không đảo trở nên vô cùng bận rộn, từng nhóm người ra ra vào vào đều vì mưu cầu bản thân.
Song đã mấy tuần trăng trôi qua, Ma U môn và Hạo Nhiên tông chỉ động khẩu không động thủ khiến chúng nhân ngạc nhiên, một hồi phong ba do Mã gia bị diệt dần dần lắng xuống.
Lại nói Lâm Hiên nhằm hướng tây bay đi, mấy ngày sau thời tiết dần dần âm u xuống. Hắn phóng mắt nhìn ra phía trước là một bình nguyên hoang vu mênh mông bát ngát.
Lâm Hiên dừng giữa không trung, lấy từ trong ngực ra một cái giản màu xanh rồi đem thần thức chìm vào bên trong.
Một lát sau hắn ngẩng đầu, cuối cùng đã tới bình nguyên Âm Linh.
Ở Thất Tinh đảo Vân Hải, Toàn Không đảo chính là đảo cấp sáu, diện tích vô cùng rộng lớn. Ở nơi cực tây đảo này có một khu vực bình nguyên hoang vu không có nhân tộc sinh sống.
Diện tích bình nguyên chừng trăm vạn dặm vuông, truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ đều có chiến hỏa liên miên.
Nguyên nhân cụ thể đã sớm trôi vào dòng lịch sử. Chỉ biết dưới mặt đất, đội quân phàm nhân gần trăm vạn người, tướng sĩ chết trận máu chảy thành sông. Mà trên trời từng đôi tu tiên giả chém giết số lượng cũng hơn vạn, đại bộ phận sau đó đều ngã xuống.
Khi ấy xác chết đầy đồng cảnh hoang tàn khắp nơi, cho dù đã qua trăm vạn năm mảnh đất này vẫn như bị nguyền rủa.
Người bình thường một khi tiến vào, tâm tình không biết vì sao trở nên hoảng hốt, sức khỏe suy giảm, nếu không kịp thời rời đi rất nhanh có thể một mạng về trời.
Thành thị gần nhất cũng cách nơi này trăm dặm. Dần dần nơi đây tự nhiên trở thành một mảnh đất cấm kỵ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hiện nay bình nguyên Âm Linh không có sự sống, Ngược lại có không ít tu tiên giả ngưỡng mộ đi tới đây từ các vùng lân cận.
Phàm nhân sở dĩ sẽ mắc bệnh là do nơi này có âm khí quá mức nồng đậm, Tu sĩ có tu vị cao một chút tất nhiên không sợ thứ này ăn mòn thân thể.
Linh mạch ở địa phương này cũng tạm chấp nhận được, phần lớn tu sĩ từ trăm dặm xa xôi tới đều là quỷ tu.
Thi khí khiến người bình thường mới nghe đã biến sắc, ngược lại đối với bọn họ chính là vật phẩm bổ dưỡng tốt nhất.
Nhưng thần thông quỷ đạo tuy uy lực phi phàm cũng chỉ là một nhánh của tu ma giả. Tương đối mà nói số tu sĩ sở trường về thuật này thực không nhiều.
Cho nên bình nguyên Âm Linh dù có âm mạch tốt nhất nhưng quỷ tu giả lại không thể hợp thành môn phái lớn. Nơi đây phần lớn là tán tu hoặc là một vài thế lực nhỏ.
Trong đó cũng không thiếu cao thủ. Nghe nói cũng có lão quái Nguyên Anh kỳ.
Tiếc rằng người gặp qua ai chẳng kiêng kỵ sâu sắc không dám nhắc tới. Vì vậy cũng không biết có mấy phần đáng tin.
Lâm Hiên từ xa vạn dặm có ý tới chỗ này, đương nhiên là có mục đích.
Một là tính toán cho Nguyệt nhi, tư chất của nha đầu này phi thường, đáng tiếc gần đây gặp phải bình cảnh, dù đã rất nỗ lực nhưng bị vướng ở Ngưng Đan trung kỳ. Mà tiểu nha đầu lại không có thân thể, không có cách điều chế đan dược giúp nàng một tay.
Thượng sách lúc này đó là tìm một nơi có âm mạch tốt nhất.
Tiểu nha đầu vốn là âm hồn chi thể, sở học Huyền Ma chân kinh lại là tuyệt học hàng đầu quỷ đạo. Ở nơi linh khí dồi dào tu hành dù có hiệu quả nhưng vẫn kém hơn âm mạch.
Còn một nguyên nhân khác. Thời gian Lâm Hiên ở U châu Linh Dược sơn, từng đoạt được thi xác của Thi vương ngàn năm, vốn có thể dùng Thiên ma quỷ thi thuật tế luyện. Nhưng khi đó tu vị của hắn quá thấp, nếu cố sức tế luyện thi vương tám chín phần sẽ bị cắn trả.
Hiện tại Ma anh trong nội thể đã thành hình, mà qua lần hành trình ở Ngọc Huyền tông, hắn lại may mắn sanh cầm được một tên Thi anh.
Lâm Hiên muốn xóa thần thức của Thi Anh, sau đó đem hợp thể vào thân xác Thi Vương, nếu thuận lợi tạo ra được một Luyện Thi Nguyên Anh kỳ, chỗ tốt không nói cũng có thể nghĩ ra.
Mà ở bình nguyên Âm Linh này. Ở một nơi thi khí nồng đậm, quá trình này dễ thành công hơn.
Lại đem ngọc giản cất vào trong ngực, thân ảnh Lâm Hiên xoay tròn một vòng, tức thì vô số quỷ vụ nổi lên, cuồn cuộn đem hắn bao bọc rồi hóa thành đám mây đen như mực biến mất giữa bầu trời bao la.
Lâm Hiên trước khi đến bình nguyên Âm Linh, đã ở một nơi phường thị lân cận cặn kẽ tim hiểu một phen tình hình nơi này.
Ở đây thi khí trải rộng, hoàn cảnh xấu đến cực điểm, hay xuất hiện cương thi hoặc yêu thú gì đó. Thậm chí có lời đồn đại, nơi này bởi vì có thi khí quá đậm cho nên ngẫu nhiên sẽ có chỗ thông tới cùng U Minh địa phủ, thường thường sẽ có một vài u hồn quỷ vật đi ra.
Về điểm này thì Lâm Hiên không để trong mắt. Những thứ kia chỉ là vong hồn lạc lối mà thôi, so với đại quân âm hồn ở U châu quả thực không đáng nhắc tới, mà với tu vị hiện tại cho dù gặp phải Quỷ đế thì Lâm Hiên cũng không sợ.
Ngoài uy hiếp từ ngoại tộc, nguy hiểm thực sự ở bình nguyên Âm Linh chủ yếu lại đến từ tu giả đồng đạo.
Tu sĩ quỷ đạo đa phần máu lạnh tà ác, một lời không hợp hay chỉ một cái nhìn không thuận mắt cũng có khả năng chém giết dẫn đến họa sát thân. Ở mảnh bình nguyên này, cũng không có thế lực môn phiệt lớn nào. Căn bản chỉ là một khu vực hỗn loạn. Luật rừng càng thêm thấu triệt, mưa máu gió tanh là chuyện như cơm bữa.
Hơn nữa những quỷ tu còn vô cùng bài ngoại, bất kể nho đạo phật, kể cả tu ma giả bình thường đến nơi này cũng thường bị vây công, vì thế những tu sĩ khác rất ít khi đặt chân vào nơi này.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lúc tới địa phương này Lâm Hiên đã thi triển ra Huyền Ma đại pháp.
Lưu chuyển âm linh lực trong thể nội pháp ra, thi khí nơi đây sẽ từ từ bồi dưỡng pháp lực của hắn.
Có lẽ vận khí không tệ, trên đường đi Lâm Hiên cũng không gặp phải quỷ vật cương thi nào. Còn những tu tiên giả thì gặp khá nhiều, Lâm Hiên cũng không ẩn tàng hành tung, tu vị chỉ điều chỉnh ở Ngưng Đan trung kỳ. Thực lực như vậy không tệ, không có người nào ngu ngốc trêu chọc mà cũng mấy kẻ hữu tâm chú ý.
Đảo mắt đã vào vùng bình nguyên Âm Linh này được chín ngày.
Ngày hôm đó ma vân tán đi hiện ra thân ảnh của Lâm Hiên, nhưng vẻ mặt của hắn lại không mấy hài lòng.
Trên đường đi quả thực gặp qua không ít âm mạch nhưng phẩm chất đa phần chỉ là trung đẳng mà thôi, không có nơi đạt đến thượng phẩm. Từ xa vạn dặm đến chỗ này, Lâm Hiên muốn tìm một nơi tốt nhất.
Cho dù nơi này bị nguyền rủa, nghe nói cũng chỉ có lác đác mấy nơi thượng phẩm âm mạch nhưng địa điểm không rõ ràng.
Mấy ngày trước Lâm Hiên dù mất không ít sức lực nhưng tin tức nghe ngóng được không tỉ mỉ lắm.
Không biết tu sĩ bản địa có nắm được manh mối gì không? Lâm Hiên liền thả ra thần thức. Với tu vị hiện tại của hắn, có thể nắm giữ tình hình trong phạm vi trăm dặm.
Rất nhanh đã có chút manh tin tức. Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng màu đen biến mất ở không trung.
Không đến nửa tuần trà thời gian, Lâm Hiên đã xuất hiên ngoài mấy chục dặm xa, vẫn là một vừng bát ngát mênh mông nhưng ở đường chân trời đã có bóng dáng của hai ngọn núi không quá cao.
Không giống những ngọn núi xanh ở nơi khác, trên hai ngọn núi này chỉ có cỏ dại và những bụi cây thấp, nhìn qua đặc biệt yên tĩnh và hiu quạnh.
Giữa hai đỉnh cao hơn trăm trượng hình thành một hạp cốc tương đối rộng rãi. Trên cành mấy cây cổ thụ đã khô héo nơi đây có một bầy quạ đen đang đậu, chúng cất tiếng kêu quang quác khó chịu làm người ta dễ nổi nóng.
Có điều bọn chúng không giống quạ bình thường. Mặc dù toàn thân đều có lông vũ màu đen nhưng trước đầu lại có thêm một con mắt cỡ hạt đậu trắng nhợt vô thần. Không biết là đang ngắm vào nơi nào.
Quạ ma ba mắt! Một loại yêu thú có lai lịch đặc biệt, nghe nói ở thời kỳ cổ xưa ở nơi đây bọn chúng cũng chỉ là quạ đen bình thường. Sau đó hấp thu tinh hoa thiên địa cộng với bị thi khí xâm thực trong thời gian dài dần dần tiến hóa thành.
Đương nhiên điều này chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Đàn quạ ma kia có khoảng hơn ba mươi con, xem qua thể hình, ngoài con đầu đàn vừa tiến giai thì cả đàn chỉ là cấp một mà thôi.
Ngoài bầy yêu thú quạ ma trong hạp cốc còn có thêm hai vị tu tiên giả tựa hồ là một đôi phu thê.
Nam tử tướng mạo bình thường chừng khoảng ba mươi. Nữ tử nhỏ hơn mấy tuổi, dung mạo coi như thanh tú, chỉ tiếc trên mặt có mấy đốm tàn nhang!
Tu sĩ và yêu tộc làm gì nói đến hai chữ hòa thuận, đương nhiên tránh không được một cuộc đại chiến.
Tu vị của đôi phu thê này không cao, nam chỉ là Trúc Cơ trung kỳ còn nữ thì mới sơ kỳ, đối diện ba mươi con yêu thú tự nhiên rơi vào hạ phong, tình thế bắt đầu cực kỳ nguy hiểm.
May mà quỷ tu cũng có một vài bí thuật nên mới miễn cưỡng chống cự được, có điều chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Lâm Hiên đến đây, thấy thế không khỏi có chút ngoài ý muốn. Ban đầu hắn muốn tìm tu tiên gia ẩn tu ở đây hiểu rõ hơn về tình hình bình nguyên Âm Linh.
Nhưng không ngờ mục tiêu lại chỉ là hai tên thái điểu Trúc Cơ kỳ.
Tu vị của đối phương quá thấp, căn bản không có khả năng biết nơi có âm mạch thượng phẩm, Lâm Hiên thở dài trong lòng thất vọng.
Mà chiến cuộc phía dưới trong thời gian ngắn càng trở nên mãnh liệt. Đôi phu thê kia cùng đám quái vật quạ ma đều có tu vị đều kém quá xa Lâm Hiên, tự nhiên không có khả năng phát hiện hành tung của hắn.
"A!"
Đối diện sự vây công của quạ ma, nam tử trung niên đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng gào thét, cả người cơ thịt lồi lên gân xanh trên cổ dữ tợn. Khí thế trên người cùng tu vị đột nhiên bạo tăng lên mấy lần.
Nhất thời tròng mắt Lâm Hiên co lại lộ ra vẻ giật mình. Động tác của hắn cũng dừng lại.
Có lầm hay không, nam tử trước mặt vốn chỉ là tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, hơn nữa Lâm Hiên đã xem qua, Chỉ mới tiến vào trung kỳ không lâu.
Theo lẽ thường dù hắn sử dụng bí thuật đại tổn nguyên khí cao nhất cũng chỉ nâng cao tu vị đến trung kỳ đỉnh phong, vậy mà thời khắc này tu vị của hắn lại đến Trúc Cơ kỳ đại viên mãn.
"Cái này...."
Chỉ là một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ vậy mà lại có bí thuật nghịch thiên này. Trong lòng hiếu kỳ, Lâm Hiên liền không vội xuất thủ.
Lúc này tu vị của nam tử tăng mạnh song trên nhục thể lại thấm ra máu tươi li ti. Điều này cũng không có gì là lạ. Tu tiên giả tĩnh tọa tu luyện, đồng thời cũng dịch kinh tẩy tủy làm thân thể ngày càng dẻo dai, mới có thể chịu đựng được tu vị nâng cao.
Nếu dùng là bí thuật ma đạo bình thường thì tu vị tăng không nhiều, miễn cưỡng thân thể còn có thể chịu đựng. Nhưng người này từ trung kỳ tăng mạnh đến đại viên mãn. Pháp lực cả người tăng gấp bội, sự chịu đựng của nhục thể đã đến mức cực hạn.
"Tướng công!" Nữ tử kia hô to một tiếng.
Trong mắt nam tử lại lóe lên một tia kiên quyết, mở miệng phun ra một đám hắc vụ lớn.
Sương vụ kia dừng ở trước người ngưng thành một bộ Khô lâu to cỡ chậu rửa mặt. Nhưng trong hốc mắt trống rống của Khô lâu. Lâm Hiên tạm thời còn chưa nhìn ra thần thông gì.
Có lẽ bí pháp này khi trước với tu vị của hắn thì chưa đủ để tu tập, hiện tại pháp lực đã đủ nhưng còn luống cuống chưa biết thi triển.
Đối diện khí thế kinh người do nam tử đột nhiên bộc phát ra, thế công của quạ ma chậm lại nhưng rất nhanh dưới sự triệu tập của Ma quạ đầu lĩnh, cả đàn lại tiếp tục tấn công. Từ trong mỏ bọn chúng phun nhả một loại ma hỏa màu đen.
Mỗi con phun ra số lượng không nhiều nhưng toàn bộ tập hợp lại biến thành một quả cầu lửa to như đầu người.
Mắt thấy cảnh này Lâm Hiên đang định động thân thì nam tử kia lại có hành động.
Chỉ thấy hắn vươn tay đấm thình thịch lên ngực phun ra một ngụm máu huyết. Khô lâu sau khi hấp thu xong thì trong hai hốc mắt bỗng nhiên nổi u hỏa rừng rực. Càng thêm cổ quái là, sau khi phun ra tinh huyết nam tử kia không có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại trên khuôn còn hiện ra sắc hồng quỷ dị, tựa hồ màn tổn hại pháp lực này lại làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Lâm Hiên thầm lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ thương hại. Uy lực của công pháp này dù không nhỏ nhưng lại quá bá đạo tàn ác. Hậu họa e rằng cũng làm người ta kinh sợ.
Chớp mắt cầu lửa màu đen đã đánh đến trước người, trong tiếng cười quang quác quái dị khó nghe của đàn quạ ma. Khô lâu không hề sợ hãi mở rộng miệng phun ra một đám sương mù vàng nhạt.
Lâm Hiên khẽ chớp mắt, sương mù kia thực ra là vô số hạt cát vàng li ti, trong khoảng thời gian ngắn đã cùng ma hỏa đụng vào nhau.
Thủy có thể khắc hỏa, sa thổ cũng vậy. Ma hỏa tức thì bị vô số sa thổ bao lại, trong thời gian ngắn bị đánh bay trở về.
"Đi!"
Nam tử chỉ vào Khô lâu, những hạt sa thổ kia tụ lại một chỗ biến thành một con quái mãng, nó mở cái mồm rộng, thoáng cái đã nuốt đầu lĩnh quạ yêu vào bên trong.
Quạ yêu đầu lĩnh tu vị đã không dưới tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiển nhiên không bó tay chịu chết, giãy dụa không ngừng trong cơ thể Sa mãng. Khuôn mặt nam tử thoáng hiện một tia hắc khí. Hai tay bấm quyết đồng thời rì rầm đọc chú ngữ, khu động Sa mãng nghiền nát quạ yêu cứng đầu trong mồm.
Những quạ yêu khác thấy thủ lĩnh bị vây, đương nhiên sẽ không chịu để yên tầng tầng lớp lớp mổ tới hai người.
Sắc mặt nữ tử tái nhợt vội tế ra một kiện Lnh Kí nhưng rõ ràng không có hiệu quả bằng Sa mãng kia.
Còn về nam tử kia, linh lực hình như đã đến cực hạn.
Nếu một tu tiên giả Trúc Cơ kỳ đỉnh phong chân chính muốn đối phó với số lượng yêu thú cấp thấp này cũng chỉ mất một chút sức lực. Tiếc rằng cảnh giới hiện tại của nam tử là dựa vào bí thuật kích phát mà có. Các loại thần thông đều chưa quen thuộc không thuận tay chân.
Sa mãng kia là chứng minh tốt nhất, uy lực thuật này vốn không thể coi thường, chân chính có thể dễ dàng tiêu hóa quạ yêu trong cơ thể. Vậy mà hiện tại lại để nó sắp phá thể thoát ra.
Vẻ mặt nam từ càng ngày càng khó coi, ánh mắt đã lộ sự sợ hãi và lo lắng, pháp thuật còn chưa thi triển xong hai con quạ yêu đã vọt đến trước mặt.
Thời khắc sống chết!
Loại yêu vật này thể hình không lớn nhưng có mỏ nhọn móng sắc có thể phá kim toái thạch khiến người sợ hãi, linh lực hộ thuẫn của hắn căn bẳn không thể ngăn trở!
Lúc này Lợi trảo của quạ yêu chỉ cách khuôn mặt hắn hơn một tấc, muốn thi triển thủ đoạn khác đã không kịp, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
"Xoẹt!"
Đột nhiên một tiếng gió nhẹ truyền vào trong tai. Đang chờ đợi hồn du địa phủ nhưng không thành, nam tử vui mừng mở hai mắt, phát hiện thân thể hai con quạ yêu đã chia lìa.
"Đây là..." Kinh qua hiểm cảnh thường không kìm nổi vui mừng, nhưng người này cũng không ngây ngốc, vội lùi về phía sau vài thước khua hai tay. Khô lâu lập tức bay đến chắn trước mặt, sau đó hắn mới phóng ra thần thức tìm kiếm người xuất thủ tương trợ.
Chỉ thấy trên đầu hắn có một lão giả vận áo bào diện mạo xa lạ cốt cách thanh kỳ, khí chất tiên phong đạo cốt.
Cao thủ Ngưng Đan kỳ!
Cảm giác được linh áp tỏa ra từ Lâm Hiên. phu thê hai người đưa mắt nhìn nhau cảm thấy an lòng, đã có quý nhân tương trợ, phen này tính mạng đã có thể bảo toàn được rồi.
Vẻ mặt Lâm Hiên bình thản, cũng không có thời gian dây dưa cùng mấy con yêu thú vớ vẩn.
Tay áo khẽ phất, quỷ vụ ùn ùn kéo ra tức thì bao vây bầy quạ yêu, bên trong truyền ra tiếng chim kêu thảm thiết, nhanh chóng nhỏ dần rồi nơi đây trở lại yên tĩnh.
Lâm Hiên phất tay một cái, sương mù tức thì tản đi. Bầy Quạ yêu vừa rồi còn hùng hổ ngập trời mà lúc này đã biến thành đống xương trắng, ngay cả hồn phách cũng bị tiêu hóa không còn dấu vết.
Ma công thật là đáng sợ!
Phu thê hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy bất an, đối phương vừa cứu mạng bọn họ nhưng không biết là thực có lòng tốt không?
Lâm Hiên diệt yêu thú xong quay lại, đã thấy trên trán nam tử vã ra mồ hôi, gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quỵ xuống.
"Tướng công!"
Nữ tu kia đang khom người chờ lệnh Lâm Hiên, dị biến xảy ra làm sắc mặt ả tái xanh. Phu thê tình thâm, không kịp thi lễ trước mặt vị tiền bối vội đỡ lấy người trượng phu khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Lâm Hiên đem thần thức quét qua thì sắc mặt có chút ngạc nhiên.
"Không cần kinh hoảng, đem hắn đặt trên mặt đất."
"Dạ!"
Nữ tử còn đang ngẩn ngơ, nghe Lâm Hiên phân phó tự nhiên nhanh chóng làm theo.
Nam tử kia đã hôn mê nhưng khuôn mặt lại méo mó cùng ngũ quan co rút, thân thể không ngừng giật giật rõ ràng đang hết sức thống khổ.
"Tiền bối, tướng công của ta..." Nữ tu ngẩng đầu vẻ mặt bàng hoàng vô lực ra sức khẩn cầu.
"Hừ, cũng không biết hắn tu luyện tà công gì."
Vẻ mặt Lâm Hiên không nhìn ra hỉ nộ cười lạnh mở miệng, tình huống của người này là lần đầu hắn gặp phải. Tu tiên giả Trúc Cơ kỳ nho nhỏ lại có thể phá vỡ quy tắc, thoáng chốc tu vị tăng vọt song hậu quả phản phệ cũng không nhỏ. Không chỉ nguyên khí đại thương mà cảnh giới sợ rằng cũng rớt xuống rất sâu.
Hiện tại tu vị của hắn đã rớt xuống Linh Động kỳ, mà phản phệ mới chỉ bắt đầu. Nếu không nhanh chóng tiến hành cứu chữa e rằng còn khó sống sót.
"Tiền bối, xin người đại phát từ bi, chỉ cần có thể cứu tính mạng trượng phu nhà ta, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân" Nữ tử quỳ xuống dập đầu như tế sao.
Lâm Hiên nghe xong vẻ mặt có chút dị sắc. Tu tiên giới bạc tình bạc nghĩa, dù là song tu đạo lữ ngày thường đằm thắm, một khi đại nạn lâm đầu cũng thường đường ai nấy đi.
Đôi phu thê này dưới tình huống này còn không nỡ chia lìa.
Lâm Hiên vươn tay vỗ lên túi trữ vật, trong lòng bàn tay đã hiện ra một bình đan dược.