Một buổi trưa 2 năm sau, tiếng ầm ầm truyền ra, cửa động phủ đóng kín mấy chục năm rốt cuộc cũng đã mở ra. Lâm Hiên từ bên trong bước ra, lúc này toàn thân hắn ngược lại không hề tản mát ra khí tức cường giả, nhìn vô cùng bình thường. Đây đúng là hiệu quả Phản Phác Quy Chân khi tu luyện Mặc Nguyệt Thiên Vu bí quyết, lúc này dù hắn không tận lực thu liễm, khí tức toàn thân cũng không hề phóng xuất ra ngoài, nhìn không khác gì phàm nhân
Hắn cả chủ Nguyên Anh và yêu đan đều đã đạt hậu kỳ cảnh giới, cho nên so với đồng giai tu sĩ thì pháp lực thâm hậu hơn nhiều, dù là động huyền đỉnh phong cũng không thể so sánh với
Lần này xuất quan không phải là Lâm Hiên định sẽ không ở nơi này khổ tu nữa, mà hắn muốn ra ngoài lịch lãm một thời gian. Tu tiên cũng không phải cứ ngồi xuống đả tọa là có thể tiến cấp
Lâm Hiên thu hồi Ngũ Hành Uẩn Linh Trận đã bày ra quanh động phủ trước đây, về phần huyễn trận vẫn lưu lại, sao đó hóa thành một đạo kinh hồng, biến mất cuối chân trời. Hắn không hề phi hành toàn lực, nhưng độn tốc cũng vô cùng nhanh chóng. Tuy vậy dù đã bay mấy ngày nhưng trước mắt vẫn là hoang mạc vô cùng vô tận
Không ngờ hoang mạc này lại lớn như thế, trên người hắn lại không có địa đồ nên cũng không biết mình đang ở đâu. Bầu trời tối dần, ma khí trong không khí ngày càng nồng đậm, tựa hồ sâu trong lòng đất hoang mạc cũng có ma mạch
Chỉ cần có ma mạch thì sẽ có thể gặp ma tộc, lúc đó dò hỏi một chút là được, Lâm Hiên bình tĩnh tiếp tục phi hành. Từ lúc ly khai động phủ, hắn đã phi hành suốt nửa tháng, hôm nay, Lâm Hiên đang phi hành đột nhiên thần sắc khẽ động, quay đầu nhìn bên trái
Phía trước chừng ngàn dặm ma khí nồng đậm, tựa hồ có rất nhiều cổ ma đang ở đó, Lâm Hiên kinh hỉ lập tức hướng bên đó bay tới