Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi biết ta sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần kinh ngạc, dung mạo lão quái này xa lạ, lão đã từng gặp qua hắn sao?

Lâm Hiên cau mày suy tư nhưng không có nửa điểm ấn tượng.

"Ồ, ngươi không phải đã sớm ngưng đan thành công, hiện tại sao lại biến thành một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, chẳng lẽ ngươi không phải là Lâm Hiên sao?"

Ánh mắt lão quái lóe lên lại như nhớ chuyện gì quỷ dị mà bật thốt lên.

Lâm Hiên nhướng mày, vẻ mặt ngơ ngẩn nhưng trong lòng có chút kinh hãi. Chắc chắn chưa từng gặp qua người này. Hừ lạnh một tiếng, pháp lực toàn thân Lâm Hiên khẽ lưu chuyển, nhất thời một cỗ khí thế kinh người phát ra.

Sắc mặt Phương lão quái đại biến:

"Cái gì, là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tóm lại ngươi có phải là Thiếu chủ Linh Dược Sơn khi xưa hay không?"

Lão gia hỏa này lại nhắc tới Linh Dược Sơn, vẻ mặt Lâm Hiên biến đổi.

Lại nói lần này trở lại U châu, Lâm Hiên đã cho người tim hiểu tình hình Linh Dược Sơn nhưng kết quả khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Nghe nói không bao lâu sau khi khối thiên ngoại đại lục xuyên qua, Linh Dược Sơn đã dời tông phái đến Vân châu.

Tại Thiên Vân Thập Nhị Châu, Vân châu chỉ xếp danh sau Thiên châu, ở đó danh môn đại phái vô số, Linh Dược Sơn thì có tiền đồ gì?

Về điểm này tu sĩ bình thường cũng có thể nhìn ra, Thông Vũ chân nhân lại là lão hồ ly chẳng lẽ còn không rõ ràng, hay là đã nhập vào Ly Dược Cung? Lâm Hiên âm thầm nghĩ tới.

Hắn từng nghe Doanh Nhi nói qua Ly Dược Cung cũng lấy luyện đan mà vang danh song thần thông khác cũng vô số. Nếu như Linh Dược Sơn hợp nhất vào cũng không kỳ quái.


Có thể vì vậy mà lão giả này nhận ra hắn chăng?

"Sao ngươi nhận ra ta?" Lâm Hiên nhướng mày vẻ mặt nghi hoặc mở miệng.

"Hừ! Phương mỗ trong lúc vô tình từng ở chỗ Thiếu chủ thấy qua bức họa của ngươi".

"Thiếu chủ?" Trong lòng Lâm Hiên càng nghi hoặc, Thiếu chủ Ly Dược Cung? Đối phương không có nhận lầm đó chứ?

"Thiếu chủ chính là Điền Tiểu Kiếm, chẳng lẽ các hạ không nhớ ra?"

"Cái gì, là hắn?"

Mặc dù với tâm cơ của Lâm Hiên cũng không khỏi biến sắc, không ngờ Điền Tiểu Kiếm hiện lại là Thiếu chủ Ly Dược Cung. Xem ra vận khí tốt cũng không chỉ có mỗi bản thân hắn.

Lâm Hiên mày nhăn lại song hôm nay tới đây không phải để ôn lại chuyện cũ. Nguyên là Lâm Hiên định thể hiện chút thực lực khiến lão gia hỏa này biết khó mà lui, không còn dám dòm ngó đến Bái Hiên Các nữa, nhưng hiện tại trong lòng hắn đã động sát khí…

Nếu lão gia hỏa này đã nhận ra hắn, tin tức hắn trở lại U châu nhất định sẽ truyền đến tai Điền Tiểu Kiếm.

Mà quan hệ giữa hắn và Điền Tiểu Kiếm là địch hay là bạn cũng rất khó nói rõ ràng.

Bước vào tiên đạo cho tới nay kẻ có thể khiến Lâm Hiên kiêng kỵ không nhiều, Điền Tiểu Kiếm chính là một trong số đó, bất luận tâm cơ hay tu vị cơ hồ đều sánh ngang với Lâm Hiên.

Đã nhiều năm như vậy không biết tu vị hắn thế nào? Hơn nữa sau lưng còn Ly Dược Cung. Ít nhất vì Bái Hiên Các Lâm Hiên không muốn tiết lộ hành tung dẫn đến liên lụy.

Trong lòng sát khí đã động nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng tươi cười: "Tiểu Kiếm lại là Thiếu chủ quý môn sao? Chẳng lẽ hắn đã bái Đại trưởng lão làm sư tôn. Đúng là hỷ sự, ta với hắn vốn là huynh đệ, ngày sau cũng phải đến chúc mừng một phen".

Phương lão quái đương nhiên không thấy điểm nghi ngờ, lão chỉ gặp qua bức họa Lâm Hiên, quan hệ cụ thể giữa hai người thì không rõ nhưng chắc chắn cũng có mấy phần giao tình. Điền Tiểu Kiếm tuy không phải là đệ tử duy nhất của Đại trưởng lão nhưng lại rất được sủng ái. Lão bị đẩy tới đây là vì bất hòa với Đại trưởng lão. Nếu có thể thông qua người này nhờ Thiếu chủ ở trước mặt sư tôn nói tốt vài câu, nói không chừng lão còn cơ hội trở lại tổng đàn.

Khi tới đây lão muốn mở rộng phân đà chỉ là bất đắc dĩ, nếu như có thể trở về ai lại muốn ở chỗ man hoang này.

Nghĩ tới đây trong lòng lão hưng phấn lên, ngay cả chuyện Lâm Hiên sao tới đây cũng không tiện truy hỏi, vội vàng mở miệng:"Ha ha, quả nhiên là Lâm đạo hữu, lão phu Phương Hâm Hà cùng các hạ vừa thấy như đã thân, chi bằng đi tới thăm động phủ của ta một chuyến"

"Được, tại hạ đi tới Giác Mãng sơn là chuyện quan trọng cùng đạo hữu trao đổi" Lâm Hiên gật đầu nói.

Phương lão quái nghe xong sự cảnh giác trong lòng càng giảm, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa bay tới động phủ.

Lâm Hiên khẽ cười, thanh quang cả người nổi lên bay theo.

Động phủ của lão họ Phương ở một ngọn núi nhỏ bên hồ, bên ngoài bao phủ một màn sương mù ẩn chứa sát khí, là cấm chế cực kỳ lợi hại.

Phương Hâm Hà vỗ vào bên hông, lòng tay đã có một tấm lệnh bài, một đạo bạch quang lóe lên bay vào trong. Sương mù nhất thời tản ra hai bên lộ ra một lối đi, lão khách khí ôm quyền mời Lâm Hiên. Hắn không chút do dự bay vào trong đó.

Bên trong hết sức rộng rãi bố trí tinh mỹ, tuy là động phủ tu tiên giả nhưng xa hoa còn hơn xa phủ đệ của vương hầu thế tục.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc, người này tham hưởng lạc nhưng có thể ngưng kết Nguyên Anh thật sự cũng ngạc nhiên.

"Lâm huynh, ngươi xem động phủ của lão phu thế nào?"

"Không tệ, nhưng nếu như phần mộ của các hạ thì ngươi thấy thế nào" Khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch lên thần sắc bình thản nói.

"Ngươi…"

Phương Hâm Hà kinh ngạc còn chưa có phản ứng thì một luồng thanh quang đột nhiên chợt lóe trước mắt, nhanh như chớp chém xuống thân hình lão.

Sắc mặt Phương Hâm Hà đại biến, không ngờ đối phương nói trở mặt là trở mặt ngay, hai người chỉ cách nhau hơn một trượng muốn tránh cũng không kịp. Nhưng vốn là tu sĩ Nguyên Anh, lâm nguy bất loạn vội há miệng phun ra một luồng anh hỏa.

Anh hỏa vù một tiếng hình thành một bức hỏa tường sáng rực. Đồng thời thân hình lão nhoáng một cái cấp bách lui về phía sau.

Phản ứng của lão không chậm nhưng chỉ lão phí công, khóe miệng Lâm Hiên lại hiện nụ cười giễu cợt, Thanh Hỏa Kiếm thế tới không đổi, trên thân kiếm càng phát ra ánh sáng chói mắt..

Roạt!

Huyết quang bắn tung tóe cùng tiếng kêu thảm truyền vào tai, uy lực bổn mạng anh hỏa của tu sĩ Nguyên Anh uy lực không nhỏ nhưng trước công kích của Thanh Hỏa Kiếm thì quá mức bạc nhược.

Huống chi Lâm Hiên tu vị cao hơn một bậc lại có ý đánh lén. Phương lão quái mặc dù tránh được nhưng cánh tay trái đã bị chém bay.

Nhất thời, huyết tanh nhuộm cả nửa người khiến lão vừa sợ vừa giận, đau đớn kịch liệt cơ hồ muốn ngất xỉu.

"Ngươi…"

Ánh mắt Phương lão quái nhìn về Lâm Hiên đầy oán độc. Lâm Hiên lại phất tay trái một cái, một đạo kiếm quang bay vút ra vù vù chém qua đối phương.

Tuy đau đớn đến toàn thân phát run nhưng Phương Hâm Hà hiển nhiên vẫn chưa thúc thủ, miễn cưỡng vươn tay phải, pháp quyết lưu chuyển động tế ra một pháp bảo hình thù kỳ lạ gần giống như cái bánh chưng nơi thế tục phát ra ánh sáng vàng chói mắt, đón gió hóa lớn thoáng một cái đã to như thạch tảng ngàn cân.

Lâm Hiên ngẩn ngơ sắc mặt có chút ngạc nhiên, hắn truyền thêm pháp lực vào trong Thanh Hỏa Kiếm.

Oành!

Hai pháp bảo ầm ầm bổ vào nhau, Cự thạch bị bổ thành hai mảnh nhưng hào quang chợt lóe, vô số vật thể màu trắng giống như nắm cơm chừng nắm tay tản ra ánh sáng lấp lánh từ bên trong bắn ra.

Trong tiếng xé gió truyền vào tai, vô số ánh sáng như rào rào như mưa đá, thế tới như những mũi tên bắn về phía Lâm Hiên.

Chuyển thủ sang công!

Lâm Hiên thật có chút xem thường Phương lão quái này, chỉ thấy lão đã lấy ra tấm phù dán vào cầm máu nơi vết thương sau đó hóa thành một đạo bạch quang bay về phía sau. Lão quái này công kích là hy vọng tranh thủ ít thời gian để chạy trốn.

Đáng tiếc kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Hiên vốn phong phú tới cực hạn.

Mắt thấy những điểm sáng màu trắng bay đến trước mặt, Lâm Hiên không chút hoang mang thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, thân hình chợt lóe đã xuất hiện ở trước mặt Phương lão quái. Hắn phất tay trái một cái, một đạo hỏa diễm xanh biếc từ trong tay áo bay vút ra quấn vào hông đối thủ.

"A!"

Nhất thời Phương lão quái phát ra tiếng kêu thảm thê lương, Bích Huyễn U Hỏa tuyệt độc, cho dù hậu kỳ tu sĩ bị đánh trúng cũng gặp khốn đốn huống chi là lão quái sơ kỳ này.

Chỉ thấy nửa thân dưới Phương lão quái như băng tuyết tan trong ánh dương chói chang, mà hỏa diễm quỷ dị vẫn đang nhanh chóng lan lên thoáng cái đã đến ngực. Trên mặt Phương Hâm Hà lộ ra vẻ tuyệt vọng, trên thiên linh cái chợt lóe hào quang, Nguyên Anh nhỏ nhắn chừng một tấc đã độn ra.

Trong lòng Nguyên Anh hận Lâm Hiên tới cực hạn nhưng không dám quay đầu nhìn lại, sau khi xuất khiếu nó lập tức sử dụng thuấn di, thân ảnh chợt lóe đã biến mất không thấy.

Tên gia hỏa này cũng thật quả cảm! Đáng tiếc đối mặt chính là Lâm Hiên.

Chỉ thấy hắn lật tay một cái, một cây trường mâu được đúc theo lối cổ đã cầm trong tay, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.

Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào bảo vật rồi lăng lệ chém xuống.

Chỉ thấy phía trước bên trái Lâm Hiên chừng hơn mười trượng, không khí như sóng gợn mơ hồ, ánh sáng xanh chợt lóe sau đó Nguyên Anh liền lảo đảo xuất hiện.

Bí thuật bảo mạng này bị phá, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh khó coi đến cỡ nào.

Thần tình nó lúc này có vẻ khó tin nhưng rất nhanh hoảng hốt bắt quyết, lần nữa muốn thuấn di.

"Uổng phí tâm cơ!"

Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ trào phúng, tay phải tiếp tục huy động trường mâu chém xuống còn tay trái đem linh quỷ túi tháo xuống.

Nhất thời thi khí màu trắng tràn ngập động phủ, Thi ma xuất hiện trước mắt, có điều vết thương tại Luyện Lâm lộ vẫn chưa khỏi.

Thuấn di của Nguyên Anh lần nữa bị thần thông của trường mâu phá vỡ, thân hình chật vật hiện ra. Chỉ thấy Thi ma giương cánh tay lên, nương theo tiếng xương cốt bạo vang, móng tay nơi ma thủ màu đen duỗi dài chụp tới, Nguyên Anh đã bị chộp vào bàn tay.

"Đạo hữu tha mạng, tại hạ với ngươi không oán không cừu!"

Thanh âm cầu xin của Nguyên Anh lọt vào tai nhưng Lâm Hiên vẫn bất động, trong mắt thi ma lóe ra ánh sáng đỏ yêu dị, ma thủ rút về đem Nguyên Anh nọ nhét vào mồm, đây chính là đại bổ có thể giúp nó nhanh khôi phục thương thế.

Quá trình nói thì phức tạp nhưng thời gian chỉ diễn chừng một tuần trà. Đám tu sĩ bên ngoài cũng không biết trong này đã xảy ra dị biến.

Lâm Hiên hiển nhiên không bỏ qua, sau khi phát ra thần thức tìm tòi trong động cũng có thêm một số thu hoạch.

Sau đó Lâm Hiên lần nữa thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật biến thành hán tử đen gầy họ Phương, nghênh ngang từ tổng đàn Thiên Duyên Hàng đi ra.

"Thiếu gia, diệt cỏ phải diệt tận gốc, dù sao cũng đã diệt lão quái họ Phương, tại sao người không thuận tay huyết tẩy luôn Thiên Duyên Hàng?" Thanh âm nghi hoặc của Nguyệt nhi truyền trong tai.

"Tiểu Nguyệt, vì Bái Hiên Các, nàng nghĩ ta sẽ mềm lòng sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười: "Tạm thời hôm nay để lại cho bọn chúng một mạng".

"Tại sao?" Nguyệt nhi lại càng tò mò.

"Thiên Duyên Hàng bất hòa với Bái Hiên Các, nếu như ta hủy diệt nơi này sẽ khiến nhiều kẻ hoài nghi Bái Hiên Các" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

"Nhưng sát diệt Phương lão quái thì Ly Dược Cung đương nhiên cũng nghi chúng ta mà!"


"Có thể, nhưng đối phương cũng không dám khẳng định, chẳng lẽ Phương lão quái tại Vân châu không có cừu gia nào sao. Có thể cừu nhân truy tới đây thì sao? Rời khỏi tổng đàn bị hại cũng là bình thường, mà người này bất hòa cùng Đại trưởng lão nên Ly Dược Cung không nhất định tận lực báo cừu cho lão".


Nghe Lâm Hiên phân tích Nguyệt nhi cũng cảm thấy có lý, quả nhiên tâm cơ của thiếu gia thật cẩn mật.


Lúc này hai người hóa thành một đạo kinh hồng, chừng một tuần nhang đã rời khỏi Giác Mãng Sơn về tới Trác Dương Thành.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK