Nơi này quả thực im lặng đến đáng sợ. Đột nhiên hắn dừng bước, không biết từ khi nào xuất hiện một tầng sương mù nhạt. Ở trong này Linh Nhãn Thuật chỉ nhìn xa hơn ba mươi trượng.
Lại đi thêm một tuần trà nữa thì đã tới cuối cầu thang ngọc thạch, phía trước là một quảng trường hình tròn rộng lớn tới cả ngàn trượng cũng được xây từ ngọc thạch. Bốn phía có đặt chín cái đỉnh lô rất lớn. Lâm Hiên chần chờ một chút rồi bước tới một đỉnh lô gần nhất.
Đỉnh này có ba tầng, được đúc từ một khối ngọc khổng lồ, mặt ngoài có trạm trổ long phượng và một số hoa văn tinh mỹ.
“Nhiều đỉnh lô lớn như vậy được đặt ở bốn phía quảng trường để làm gì?” Lâm Hiên lẩm bẩm.
“Thiếp cũng thấy rất kỳ quái.” Cầm Tâm bên cạnh cũng trầm ngâm.
“Chúng ta thử tới chỗ một cái khác xem sao.” Lâm Hiên tới trước mặt một đỉnh lô khác. Đỉnh lô này cũng rất lớn, khí thế hào hùng, mặt ngoài cũng có hoa văn điêu khắc.
Chỉ là hoa văn điêu khắc ở đây không phải long phượng mà là một quái vật thân người mặt hổ, phía trước miệng có hai chiếc răng nanh.
“Xuân Ky!” Sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi.
“Phu quân biết quái vật này?”
“Đúng vậy, đây là một trong tứ hung Linh giới.”
Lâm Hiên cười khổ, lúc trước tại Khuê Âm Sơn đã từng giao thủ cùng phân hồn của hung thú này.
Lâm Hiên tiếp tục đi tới một đỉnh lô khác. Đỉnh lô thứ ba này có khắc một quái vật giống hươu đầu có một cái sừng, toàn thân đầy lân giáp.
Kỳ Lân!
Đây cũng là một thần thú nổi tiếng của Linh giới, thực lực không kém Chân Long Thải Phượng.
Lâm Hiên lại tiếp tục đi…
Những đỉnh lô khác lần lượt có khắc Huyền Quy, Hỗn Độn, Cùng Kỳ cùng Thao Thiết các loại quái vật.
Tứ linh, tứ hung! Những đại tồn tại này đối lập nhau nhưng đều thuộc Linh giới.
Đỉnh lô cuối cùng cao lớn hơn tám đỉnh trước rất nhiều, chừng phải tới bảy trượng, làm bằng mỹ ngọc ôn hòa xanh, phù văn ở trên đỉnh lại càng thêm hoa mỹ. Đó là một ả tiên hồ bạch y tuyết trắng thon thả, khiến người có cảm giác xinh đẹp vô cùng.
“Nàng đẹp quá!” Âm thanh tán tưởng của Cầm Tâm truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại thì thấy nàng đang ngây ngốc đừng nhìn bức phù điêu tiên hồ.
“Nàng cảm thấy rất đẹp sao?” Lâm Hiên cảm thấy kỳ quái.
“Ưm, thiếp không ngờ rằng một ả hồ ly lại có thể đẹp đến mức này.”
“Đây không phải tiên hồ bình thường, nàng xem phía sau đi”
“Phía sau?” Cầm Tâm nghe vậy thì khẽ dời ảnh mắt ra sau, quả thật tiên hồ có chín cái đuôi tôn quý mà hoa mỹ.
“Đây là Cửu Vĩ Thiên Hồ?” Cầm Tâm nhịn không được kinh hô một tiếng.
“Không sai, đây đúng là Cửu Vĩ Thiên Hồ!”
Lâm Hiên từng nghe Hạ Hầu Lan nói Cửu Vĩ Thiên Hồ là một trong tam đại yêu vương tại Linh giới. đều đã đạt tới cấp bậc tán tiên.
Lâm Hiên đảo mắt nhìn chung quanh, nơi đây ngoài chín đỉnh lô thì không thêm có gì, có điều cảm giác bất an chợt dâng lên mãnh liệt.
“Thiếu gia, nếu không có việc gì thì chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi.” Thanh âm của Nguyệt nhi vang lên.
“Ừm!” Lâm Hiên gật đầu, lập tức đi về cầu thang duy nhất phía trung tâm quảng trường
“Ồ, đây là cái gì?” Đột nhiên hắn dừng bước, phát nơi này có một pháp trận cực lớn.
“Phu quân. chúng ta nên nhanh đi tới.” Cầm Tâm lên tiếng rồi tiếp tục bước tới pháp trận.
Đúng lúc này, một tầng linh khí kinh người bạo phát ra, tất cả hoa văn trên pháp trận bừng sáng, âm thanh ông ông truyền vào trong tai.
Cầm Tâm thất sắc, không chút nghĩ ngợi lập tức hóa thành một đạo độn quang, định lui về sau nhưng không kịp, độn quang đụng vào tầng sáng bao phủ trận pháp thì dội trở lại.
Mắt thấy ái thê bị nhốt, sắc mặt Lâm Hiên đại biến. không chút nghĩ ngợi lập tức vung tay phóng ra một đạo sáng dài hơn trượng, linh quang chói mắt cùng khí đáng sợ từ trên cao chém xuống.
Xoạt một tiếng, Thanh Hỏa Kiếm hung mãnh chém tới nhưng tầng sáng chỉ lóe lên một cái khiến nó lệch sang một bên.
Công kích vô hiệu!
Âm thanh ông ông tiếp tục truyền ra, một vàng sáng nhũ lóe lên rồi pháp trận trở về trạng thái yên lặng, chỉ là giai nhân bên trong đã không còn bóng dáng.
“Cầm Tâm!”
Lâm Hiên vừa sợ vừa giận. Thân hình chợt lóe thi triển Cửu Thiên Vi Bộ vào bên trong pháp trận.
“Thiếu gia đừng quá lo lắng, vừa rồi chỉ là Truyền Tống Trận mà thôi. Chưa chắc Cầm Tâm tỷ tỷ đã gặp nguy hiểm.” Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi đã hiện ra trước mặt. Nàng thấy thiếu gia rối loạn thì xuất hiện an ủi một chút.
“Nơi này có điểm quỷ dị. Cầm Tâm còn trọng thương mới khỏi, cổ độc chưa giải trừ… làm sao ta có thể yên tâm cho được.
“Nhưng có lo lắng cũng vô dụng…”
Lâm Hiên gật đầu, sau một thoáng trấn tĩnh thì mới đánh giá pháp trận dưới chân. Chỉ thấy ánh mắt hắn hiện vẻ kiên định, đánh ra một đạo pháp quyết vào pháp trận nhưng không có hiệu quả.
Sắc mặt hắn càng trở nên âm trầm. Quan sát thêm một lúc thì lấy tay gãi đầu. Lại lấy mấy khối thượng phẩm tinh thạch thay vào trong các hốc lõm.
***
Lúc này Cầm Tâm đang ở trong một màn bạch quang, đã bị truyền tống tới một địa điểm xa lạ.
Là một tu sĩ Nguyên Anh, ba trăm năm qua trải qua biết bao mưa to gió lớn. Nàng cẩn thận thủ thế nhưng bốn phía im lắng vô cùng. Cầm Tâm thở khẽ một hơi rồi đánh giá tình cảnh nơi này.
Đâu đâu cũng là một màu trắng, nàng đang ở trong một sơn động phủ một lớp băng dày, tại cửa động khẩu có dựng những cây thiết trụ to bằng cánh tay.
Dường như đây là một tòa băng lao. Cầm Tâm ngẩn ngơ rồi vẻ mặt xầm xuống. Không ngờ lại bị truyền tống tới nơi này.
Đương nhiên nàng không chịu ngồi chờ chết. lấy ra thất huyền kim sắc cầm ôm nhẹ trước ngực, hai cánh tay mĩ ngọc nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.
Một đạo sóng âm kim sắc lập tức đánh tới thiết trụ.
Oành một tiếng. Không biết cây thiết trụ mặt ngoài rỉ sét kia được thiết hạ cấm chế lợi hại gì mà có thể dễ dàng bắn ngược sóng âm trở lại.
Cầm Tâm khẽ nhíu mày, ngọc thủ lại động. Lần này ngoài tiếng đàn réo rắt thì còn những âm phù lưu kim sắc chuyển trong không gian, tụ thành một một tiểu điểu dài cỡ ba tấc. Nó hót lên một tiếng lanh lảnh rồi dùng cặp lợi trảo quắp vào thiết trụ nhưng vẫn không có hiệu quả.
***
Bên kia, Lâm Hiên bố trí xong chín khối thượng phẩm tinh thạch thì lại đánh ra một đạo pháp quyết.
Âm thanh ông ông lại vang bên tai. Chỉ là chuyện xảy ra lại rất khác so với tưởng tượng, không phải vầng sáng nhũ mà một luồng quỷ vụ nồng đậm từ phía dưới pháp trận cuồn cuộn bốc lên.
Quỷ vụ xám trắng đậm đặc như mật. Lâm Hiên tuy kinh ngạc nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn. Tiếng xèo xèo liên tiếp vang lên, không ngờ quỷ vụ này còn có khả năng ăn mòn. Lâm Hiên nhướng mày lắc mình thân khỏi pháp trận.
Hống!
Quỷ vụ bốc lên ngày càng nhiều, bên trong lại truyền đến một tiếng rống như tiếng sấm khiến Lâm Hiên lảo đảo toàn thân. Sắc mặt hắn cuồng biến, tiếng hống này có mang theo hiệu quả công kích thần thức, có điểm tương tự như Âm Ba Công của Cầm Tâm.
Chẳng lẽ phía dưới pháp trận này có trấn áp quái vật đáng sợ nào?
“Thiếu gia, người xem!”
Thanh âm của Nguyệt nhi có điểm hoảng hốt. Lâm Hiên lập tức quay đầu nhìn về đỉnh lô trước mặt, lúc này chỉ thấy hoa văn trên thân nó đang rực rỡ. Nhất là hình đồ kỳ lân đang có ngũ sắc linh quang lưu chuyển như đang sống dậy.
Lâm Hiên lại quay sang các đỉnh lô khác thì thấy tình huống cũng tương tự. Các hình đồ tứ linh tứ hung, bao gồm cả Cửu Vĩ Thiên Hồ đều không ngừng tỏa ra linh quang. Những phù điêu quả thực không bình thường, dường như ẩn chứa thần niệm của thần thú thượng giới.
Lâm Hiên vừa đoán như vậy thì đã thấy hư ảnh ào ào vọt ra từ các đỉnh lô.
Trước tiên là hư ảnh Kỳ Lân ngưng kết gần như thật, phóng ra uy áp đáng sợ. Ngay sau liên tiếp xuất hiện Chân Long Thải Phượng, Hỗn Độn, Xuân Ky và Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Chín thánh thú cùng xuất hiện trên hư không.
Chín cỗ linh áp bàng bạc xuất hiện khiến Lâm Hiên kinh hoảng. Rốt cục pháp trận này giam cầm quái vật gì mà phải dùng phân hồn của cửu đại thánh thú tại Linh giới trấn áp.
“Hống!”
Tiếng rống như sấm rền truyền vào tai, tựa như hàng vạn oan hồn nơi U Minh Địa Phủ đồng thanh khiến Lâm Hiên chấn động tâm can. Hắn hít sâu một hơi, liên tục vận chuyển pháp quyết trong cơ thể mới đánh tan dư chấn.
Nơi này không nên ở lâu. Hắn lập tức đưa ra quyết định. uy vẫn rất lo lắng cho ái thê hiện không thể thông qua Truyền Tống Trận đề tìm nàng. Chỉ có thể tới hành cung Tu La vương tìm manh mối của Cầm Tâm.
Chỉ thấy thân hình hắn phiêu đãng như gió. Lát sau cầu thang ngọc thạch giữa quảng trường đã hiện trước mắt, Lâm Hiên thở nhẹ một hơi. Chỉ là, đúng lúc này một tầng sàng màu vàng nổi lên bao phủ phạm vi cả ngàn trượng.
“Không ổn!” Sắc mặt Lâm Hiên đại biến, lập tức xuất ra Thanh Hỏa rồi nhanh chóng đánh lên một đạo pháp quyết. Tiên kiếm lập tức đón gió hóa thành một đoàn lệ quang chói mắt chém tới tầng sáng.
Xoạt… kiếm quang chói mắt mang theo uy thế kinh người nhưng tầng sáng vẫn trơ trơ bất động.
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, tầng hộ tráo này quả quá mức biến thái.
Chẳng qua lúc này không có thời gian cảm thán, Lâm Hiên lật tay trái tế ra Thông Thiên Linh Bảo. Đây không phải lúc dấu tài. Hắn hít sâu một hơi truyền pháp lực toàn thân vào kiếm, có điều trung tâm quảng trường bỗng nổ vang, mặt đất rung lên bần bật khiến hắn thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
“Đây là…”
Lâm Hiên hoảng sợ quay đầu thì thấy chín thánh thú trên không trung đang gào thét chói tai, linh áp mênh mông không ngừng tuôn ra, hóa thành thực chất cuốn về trung tâm quảng trường. Cửu thú hợp lực muốn ngăn chặn thứ bị chấn áp dưới sâu kia.
Sắc mặt Lâm Hiên trở lên khó coi đến cực điểm, tiếp tục rót pháp lực vào Thông Thiên Linh Bảo.
Oành! Một tiếng nổ lớn vang lên, pháp trận tại giữa quảng trường đã bị hỏng.
Vụt!
Tầng tầng quỷ vụ từ dưới lòng pháp trận bị hủy tuôn ra, uy áp tỏa ra bốn phía khiến Lâm Hiên chấn động, đang chuẩn bị sử dụng Thông Thiên Linh Bảo cũng phải dừng lại. Tròng mắt hắn co rút, vận pháp lực lên hai mắt nhằm nhìn rõ quái vật vừa xuất thế.
Quái vật này giống rồng mà cũng không phải rồng, phảng phất như rồng và kỳ lân kết hợp với nhau, lưng có hai cánh, có chín chiếc đầu vô cùng kỳ quái. Rồng không ra rồng, rắn không ra rắn!
“Cửu Anh!”
Lâm Hiên vô thức thốt lên một tiếng. Đây là mãnh thú đáng sợ nhất tại Âm Ti giới, truyền thuyết rằng nó có thể thôn thủy thổ hỏa, mỗi cái đầu đều mang những thần thông bất phàm. Thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả Chân Long Thải Phượng. Đương nhiên trước mắt không phải bổn tôn của Cửu Anh mà chỉ là một phần tàn hồn.
Pháp trận nơi này có Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng tứ linh, tứ hung trấn áp vậy mà nó vẫn có thể phá cấm mà ra.
Sau khi thoát vây, chín chiếc đầu của Cửu Anh đều ngửa lên trời tê hống, thanh âm nỉ non như tiếng hài nhi khóc trong đêm, càng nghe càng thấy đáng sợ sởn gai ốc. Lâm Hiên cảm giác thần thức trì trệ. Hắn hít sâu một hơi mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn thì cảm giác này mới giảm đi đôi chút.
Chín thánh thú trên bầu trời như lâm đại địch còn trong mắt Cửu Anh hiện vẻ kinh thường. Chín hư ảnh này chỉ là bổn tôn của chúng cách giới truyền xuống một ít thần thực, lại trải qua hơn trăm vạn năm tiêu thất nên sức mạnh đã không còn bao nhiêu.
Cửu Anh ngẩng đầu mở miệng phun ra quỷ vụ nồng đậm bao phủ toàn bộ chín thánh thú Linh giới.
Trong mắt hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ tràn đầy vẻ thống khổ, chín chiếc đuôi vung lên phóng ra một tầng ngũ sắc linh quang chế trụ quỷ vụ. Chỉ là lúc này một chiếc đầu khác của Cửu Anh lại há miệng phun ra một đạo quỷ hỏa trắm xám.
Hỏa diễm tuy không thấy bắt mắt nhưng dễ dàng xuyên thủng ngũ sắc quang hà, sau đó lại hóa thành một con ma mãng bổ lên cơ thể thiên hồ.
Oành!
Thanh âm vỡ vụn truyền ra, chiếc đỉnh lô lớn nhất trên quảng trường bỗng nhiên nứt toác rồi hóa thành một đống ngọc vụn, c hư ảnh thiên hồ giữa không trung cũng dần dần tiêu biến.
Hư ảnh Thiên Hồ bị diệt. Tứ linh, tứ hung còn lại cũng không thể chịu nổi quỷ vụ cùng quỷ hỏa công kích nên tan biến, tám chiếc đỉnh lô cũng vỡ vụn.
“Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?” Thanh âm lo lắng của Nguyệt nhi truyền vào trong tai. Phân hồn Cửu Anh này thật đáng sợ, so với phân hồn của Xuân Ky thì hơn hẳn một bậc.
“Ta cũng không biết nữa.” Lâm Hiên cười khổ lắc đầu, nằm mơ không ngờ sẽ gặp phải đại yêu quỷ thú trong truyền thuyết ở đây. Trải qua cả trăm trận chiến nhưng lúc này cũng tâm tình trở nên gấp gáp.
Cửu Anh sau khi diệt chín hư ảnh thánh thú thì bắt đầu quay sang nhìn sinh vật nhỏ bé còn lại.
Từ khí thế thì phân hồn Cửu Anh không kém tu sĩ Ly Hợp kỳ. Bộ dáng Lâm Hiên trở nên khẩn trương, vội tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn bảo vệ toàn thân.
Lúc này hắn lại cảm thấy may mắn khi Cầm Tâm bị truyền tống đi từ trước, đối mặt với phân hồn Cửu Anh, hắn tự bảo vệ mình không xong chứ đừng nói ái thê.
Một đạo sáng từ miệng Cửu Anh lóe lên, Lâm Hiên nheo mắt rồi lập tức thi triển Cửu Thiên Vi Bộ né tránh.
Xoạt một tiếng, chuyện quỷ dị đã xuất hiện! Đạo sáng bỗng nhiên tiêu thất trong hư không.
Không gian thần thông!
Lâm Hiên hốt hoảng nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn thấy vẻ uể oải của Cửu Anh sau khi thi triển thần thông này. Pháp thuật này tuy bất phàm nhưng đối với một phân hồn quả là gánh nặng lớn.
Chỉ là ngay sau đó hắn lại trở nên khó hiểu, đạo sáng kia không xuất hiện trở lại.
Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Cửu Anh không công kích hắn? Lâm Hiên nghi hoặc nhưng không dám buông lỏng cảnh giác.
Cùng lúc đó tại hành cung Tu La, trong mắt khôi giáp quái vật chợt lóe hồng quang. Trong tấm gương chính chính là hình ảnh của Lâm Hiên.
Xoảng một tiếng, trước gương bỗng hiện lên một đạo sáng tầm ba tấc.
Khôi giáp quái vật hoảng sợ nhưng ngăn cản đã không kịp. Đạo sáng quá nhanh, hung hăng đánh lên trên tấm gương.
Tấm gương đã không được nguyên vẹn, đón nhận công kích như vậy lập tức biến thành những mảnh vụn.
“Đáng giận!” Khôi giáp quái vật vừa sợ vừa giận. Cửu Anh không hổ là đại yêu quỷ thú mà Tu La vương yêu thích nhất. Một phần phân hồn bị trấn áp mấy trăm vạn năm mà vẫn có thực lực đáng sợ như vậy, có thể phát hiện có người theo dõi.
Sắc mặt hắn trầm xuống, không có gương thì không thể tiếp tục nắm giữ hành tung của đám tu sĩ ngoại lai, cũng vô pháp khởi động hoặc đóng các cấm chế.
Đáng tiếc là tu sĩ dung mạo bình thường tu luyện Cửu Thiên Huyền công kia, đối với hắn mà nói chẳng khác nào cơ duyên trời cho vậy mà lại chết vào trong miệng Cửu Anh.
Khôi giáp quái vật không chút tin tưởng vào việc Lâm Hiên có thể sống sót. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đối mặt phân hồn Cửu Anh thì kết cục chỉ có thể là hồn phi phách tán.
Khôi giáp quái vật khẽ lắc đầu. Cũng may vẫn còn Tu La thần huyết, chỉ cần đoạt được nó thì hắn có thể ngưng hồn tụ phách, trọng tổ lại thân thể.