Lâm Hiên tiếp tục nói: "Ngược lại, nếu lần này phái đi ít nhân thủ, rất khó thể không đối phó lại Thiên Ngoại ma đầu, hoặc không thể đủ thực lực để tranh đoạt Phiêu Miểu Cửu Tiên đan với những tông môn khác, đây chính là điều lão phu lo lắng nhất."
Linh Hư chân nhân tỏ ra lo lắng, sau đó thay đổi đề tài: "Lần này sinh ra bốn khỏa Hóa Kiếp đan, ngoại trừ lão phu hưởng dụng một khỏa, còn lại ba khỏa sẽ dùng để ban thưởng cho Tu Tiên giả hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này. Ta cho rằng các vị đồng môn sẽ không có ý kiến gì với đề nghị này của lão phu."
.......
Lâm Hiên vừa dứt lời, hai con mắt của những trưởng lão Phân Thần kỳ ở đây lập tức sáng rực. Nếu như vừa rồi, bọn hắn đối với đề nghị dốc hết toàn lực của Lâm Hiên còn có chút ngầm phản đối thì giờ khắc này đã không còn bất cứ ai có dị nghị gì. Tục ngữ có câu, trọng thưởng tất có dũng phu, Lâm Hiên tung ra mồi nhử hấp dẫn như vậy, bọn hắn làm sao có thể không mắc câu cơ chứ?
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười quỉ dị, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.
Tất cả trưởng lão đều đã đồng ý với đề nghị của mình, kế tiếp thì đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí không cần hắn phải ra sức, cũng chẳng cần phải ý kiến dài dòng. Dù sao thì đối với sự phân bố của các thế lực tu tiên ở giới diện này, đám trưởng lão kia tinh tường hơn hắn rất nhiều. Chỉ trong nửa canh giờ, những tu sĩ Phân Thần kỳ này đã có kế hoạch chi tiết việc liên lạc với các tôn môn gia tộc.
Sau đó, mọi người cũng không trì hoãn chút nào, càng sớm tiêu diệt được Thiên Ngoại ma đầu thì càng nhanh chóng thu được bảo vật. Nhờ sức hấp dẫn của Hóa Kiếp đan, những lão quái vật Phân Thần kỳ này đều tỏ ra hết sức nhiệt tình. Sau khi thương thảo xong, có kẻ thậm chí còn không trở về động phủ mà trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất ở phía chân trời.
Cho dù những kẻ khác vốn tính tình tương đối ổn trọng, hoặc hơi chậm chạp một chút thì trong một canh giờ đều đã rời khỏi Phiêu Miểu Tiên cung. Nói đùa, lần này nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ có thể được phân một khỏa Hóa Kiếp đan. Tuy không phải tới trước sẽ đạt được, nhưng hành động càng sớm thì cơ hội của mình cũng tăng lên.
Cơ duyên như vậy đúng là vạn năm khó gặp, sao lại có thể lười biếng được.
Chứng kiến một màn này, trong mắt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng thực tế lại cười thầm trong lòng.
Cứ như vậy, chỉ sau chừng một canh giờ, tất cả Thái Thượng trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên cung đều ly khai khỏi tông môn, nhìn khắp cai phái, chỉ còn Lâm Hiên có tu vi Phân Thần kỳ.
Nét mặt của hắn thỏa mãn vô cùng, hao tổn bao nhiêu tâm lực, trải qua vô số phong hiểm, nhưng bất kể thế nào thì cuối cùng đã đạt được mục đích. Lâm Hiên dùng kế thay mận đổi đào, giả mạo Linh Hư chân nhân lẻn vào hiểm địa, mục đích chính là các loại tài liệu bảo vật mà Phiêu Miểu Tiên cung tích góp từ thời Thượng Cổ. Một khi đạt được, đối với con đường tu tiên sau này, thậm chí là tiến giai lên Độ Kiếp kỳ, đều có trợ giúp rất lớn.
Nhưng đừng nói Lâm Hiên chỉ là kẻ mạo danh, cho dù chân chính là Linh Hư chân nhân - người đứng đầu một tông phái thì sẽ có quyền xử trí những bảo vật kia sao? Đáp án hiển nhiên là không, đây chính là tất cả tài phú của Phiêu Miểu Tiên cung, cho dù Linh Hư chân nhân là Đại trưởng lão cũng không có tư cách này. Mà những Thái Thượng trưởng lão khác cũng không cho phép lão làm như vậy, cùng lắm là chiếm hữu một phần nhỏ mà thôi.
Hơn nữa, Lâm Hiên không thể ở chỗ này lâu được, nếu không, trải qua một thời gian dài, rất có thể sẽ bại lộ thân phận, vì vậy mà hắn nghĩ ra kế điệu hổ ly sơn. Bịa ra chuyện Thiên Ngoại ma đầu còn sống, trên người mang theo Hóa Kiếp đan, khiến tất cả trưởng lão Phân Thần kỳ không thể ngồi yên, quả nhiên, cả một đám vì nóng lòng mà bị mắc mưu.
Hiện giờ trong tông môn đã không còn trưởng lão Phân Thần kỳ nào khác, tu sĩ lưu lại chẳng qua là đám đệ tử cấp thấp, tự nhiên Lâm Hiên muốn làm gì thì làm, có thể đem tất cả bảo vật làm của riêng.
Đương nhiên, chuyện này phải làm thật nhanh chóng, bằng không đợi các trưởng lão vì không tìm được Thiên Ngoại ma đầu mà sinh ra nghi ngờ, nếu bọn chúng trở lại thì chính mình sẽ vô cùng thê thảm.
Vì vậy, những Thái Thượng trưởng lão kia vừa rời khỏi, Lâm Hiên đã lập tức tiến về bảo khố của Phiêu Miểu Tiên cung. Thông qua Sưu Hồn thuật, những tài liệu kia cất chứa tại nơi nào, Lâm Hiên đương nhiên đã biết rõ.
......
Không ngờ đây lại là một sơn cốc, nhìn bề ngoài thì bất luận là nồng độ linh khí hay những ngọn núi xung quanh đều không có gì nổi bật. Phóng nhãn khắp Cửu Tiên sơn, những sơn cốc tương tự không đên một ngàn cũng phải tám trăm. Nhưng bề ngoài thì có vẻ bình thường, thậm chí đại bộ phận đệ tử đều chưa từng biết đến, kỳ thực lại là một trong những cấm địa trọng yếu nhất. Nó trọng yếu đến mức, nơi cư ngụ của những Thái Thượng trưởng lão ở Ngự Linh Phong cũng không thể sánh bằng. Nếu toàn bộ cấm chế ở phụ cận nơi này được mở ra, cho dù là lão quái vật Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết muốn phá giải cũng không phải dễ dàng.
Khỏi phải nói, nơi này là bảo tàng của Phiêu Miểu Tiên cung, bọn hắn xây dựng một tòa bảo khố khổng lồ, bên trong cất chứa bảo vật của bổn môn tích góp từ thời Thượng Cổ đến nay, cụ thể là bao nhiêu, chỉ sợ đến Đại trưởng lão cũng không rõ ràng.
Trọng địa như thế, đương nhiên là cấm chế lợi hại vô cùng.
Ngoại trừ tầng tầng lớp lớp trận pháp phòng hộ, không ngờ trong tiểu sơn cốc này quanh năm còn có hai gã trưởng lão Phân Thần kỳ thay nhau canh gác. Tuy nhiên, hiện giờ chúng đã bị Lâm Hiên lừa gạt mà rời khỏi sơn môn rồi.
Vì vậy, lực phòng hộ của sơn cốc đã giảm rất nhiều so với trước kia.
Lâm Hiên hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng tới lối vào sơn cốc. Vừa mới thu lại độn quang rồi đáp xuống thì từ trong sơn cốc đã có mấy đạo cầu vồng tiến tới.
Vầng sáng thu liễm lộ ra năm tên tu sĩ, ba nam hai nữ, tất cả đều là Động Huyền kỳ, nhất là lão giả mặc áo bào màu đen cầm đầu, tu vi đạt đến hậu kỳ đại thành, khoảng cách đến Phân Thần kỳ cũng chỉ còn một bước nhỏ mà thôi.
"Người phía trước dừng bước, nơi đây là cấm địa của bổn môn, bất luận kẻ nào cũng không thể tự ý tiến vào."
Thanh âm uy nghiêm vang lên, nhưng lời vừa dứt, cả năm tên tu sĩ đã trở nên khẩn trương, dùng tu vi của bọn hắn tuy là không nhiều lắm, nhưng tự nhiên cũng từng bái kiến Linh Hư chân nhân.
"Không biết Đại trưởng lão giá lâm nơi này, xin thứ cho bọn đệ tử vô lễ."
Năm người sau kinh ngạc, cả đám liền nhao nhao hành lễ.
"Bỏ đi, xem ra hết thảy đều ổn, nơi này vẫn không có gì bất thường." Lâm Hiên khoát tay rồi nhàn nhạt nói, nhưng thanh âm lại cực kỳ khí thế.
"Khởi bẩm Đại trưởng lão, chúng ta trông coi nơi này, cũng không phát hiện điều gì không ổn." lão giả cầm đầu vận áo bào đen dè dặt nói.
"Ân."
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, không nói nhiều lời mà hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía sơn cốc bay đi.
Năm người tự nhiên không ngăn trở, thậm chí không dám hỏi một câu, ngược lại cung kính theo sau, đồng thời phát ra Truyền Âm phù. Vì vậy, sau khi những điểm canh phòng khác nhận được tin tức, sẽ không ra tay ngăn trở.
Tuy là cấm địa nhưng Đại trưởng lão bổn môn đương nhiên được phép tùy ý qua lại.