Đây là đồ vật Nguyệt Nhi kiếp trước lưu lại, công dụng cụ thể thế nào không biết nhưng tuyệt đối không phải vật tầm thường, nếu không Atula Vương sẽ không trân trọng mà cất giấu chỗ này.
Nhìn vật lại nhớ người, trong lòng Lâm Hiên tràn lên một tia ấm ap. Nguyệt nhi, hôm nay nàng đang ở phương nào?
Nhất thời, tâm thần Lâm Hiên có chút hoảng hốt, mãi lâu sau mới dần dần khôi phục. Hắn tin người hữu tình sẽ thành quyến thuộc, một ngày nào đó mình và Nguyệt Nhi nhất định sẽ gặp lại.
Tuy không biết sẽ phải mất bao lâu, nhưng hiện tại không phải lúc lo nghĩ chuyện nhi nữ tình trường, việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng rời khỏi nơi này. Vân…vân, mà không, tựa hồ cũng đâu có gấp gáp như vậy.
Chợt một đạo linh quang lóe lên trong đầu Lâm Hiên, Hắn quay người đánh giá lại hoàn cảnh xung quanh.
Cả hành cung của Atula vương đã biến thành một mảnh phế tích, khắp nơi toàn gạch vỡ ngói vụn, nhưng cảnh sắc xung quanh đây vô cùng ưu nhã. Ai nhìn cũng thấy vui vẻ thoải mái chứ chưa cần nói đến nồng độ linh khí đậm đặc đến mức tinh hóa thành tuyết.
Có thể nói đây là một tòa linh sơn bảo địa. Mình đi nhiều, thấy nhiều nhưng chưa có nơi nào so được với chỗ này, ngay cả Bồng Lai tiên đảo của Nãi Long chân nhân cũng không bằng. Nếu đột phá bình cảnh tại đây thì tỷ lệ thành công chắc chắn gia tăng lên rất nhiều.
Nghĩ đến đây, với lòng dạ Lâm Hiên mà cũng không khỏi tim đập thình thịch.
Nhưng hắn không quyết định ngay, linh khí nơi đây tuy khiến người hâm mộ, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ. Nói đơn giản thì Lâm Hiên sợ xung quanh có nguy hiểm tiềm ẩn.
Lời này cũng không phải suy nghĩ vô căn cứ, dù sao sa mạc mộng yểm quá quỷ dị, trong tâm Lâm Hiên tất nhiên là có điều cố kỵ. Bình thường không sao, nhưng nếu vào thời khắc trùng kích bình cảnh lại đột nhiên nhảy ra cái gì đó thì nguy to.
Tuy đây chỉ là Lâm Hiên lo xa, nhưng sự tình liên quan đến tính mạng không thể qua loa được, chẳng sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Rốt cục là có đột phá tại chỗ này không hay là tìm nơi khác?
Lâm Hiên khẽ nhíu mày suy tư, trong lòng rối rắm thế nào không cần nói cũng biết. Thời gian qua chừng một tuần trà hắn bỗng cười phá lên.
Cho dù có muốn rời đi cũng tìm không thấy đường, mình tựa hồ nghĩ quá nhiều rồi. Mà thôi, tốt nhất vẫn nên tra xét kỹ nơi này đã, xem có phát hiện ra gì khác không rồi tính tiếp.
Nghĩ là làm, Lâm Hiên bắt đầu cẩn thận đi xung quanh mảnh phế tích hành cung Atula.
Không có thần thức trợ giúp, tốc độ tự nhiên chậm đi nhiều, cũng may Lâm Hiên không vội, chút thời gian đó với hắn chẳng là gì cả.
…
Bỏ ra công sức sẽ được hồi báo, hắn tìm kiếm mấy chục ngày cuối cùng cũng có thu hoạch. Hắn tìm thấy một cái trận bàn, bên cạnh là một quả ngọc đồng giản. Vừa dùng thần thức quét qua, Lâm Hiên liền hiểu được mọi chuyện.
Nguyên lai Linh Ba Cốc thực ra là một không gian chân linh, nói đơn giản thì đây là nơi chân linh ở. Nó lưu lạc bên ngoài tam giới và khá gần với tiên giới.
Ngẫm lại cũng không thấy gì kỳ lạ, chỗ ở của chân linh tất nhiên là có hoàn cảnh vượt xa linh giới và ma giới. Hơn nữa, chân linh càng lợi hại thì tài nguyên nơi nó sống càng ưu dị. Những nơi như Thiên Phượng cảnh hay Chân long cảnh chắc chắn chẳng kém chân tiên giới là mấy. Khuyết điểm duy nhất là diện tích không gian nhỏ, nhưng nói thế cũng chỉ tương đối mà thôi. Chân linh sống trong không gian nhỏ hẹp lâu ngày ngày cũng thấy buồn chán, lâu lâu lại xé rách hư không đi du lịch tam giới một phen.
Dù sao thì một chân linh yếu nhất cũng có thực lực vượt xa cao thủ độ kiếp kỳ, chúng sẽ không lo gặp phải nguy hiểm gì. Chân Linh không phân thiện ác, chúng làm việc tùy vào ý thích bản thân.
Tâm tình tốt, chúng sẽ trợ giúp cho những tu sĩ gặp được. Tu tiên giả nào được phúc tinh chiếu mà gặp được một lần như thế, có lẽ ngay cả vận mệnh cũng thay đổi.
Nhưng nếu tâm tình của chân linh không tốt, ai gặp phải nó chỉ có thể thầm than, chẳng biết mình đắc tội với lộ thần tiên nào mà vận khí lại xui xẻo như vậy.
Đây cũng không phải nói đùa, chuyện di sơn đảo hải đối với chân linh đơn giản như một cơn mưa bụi, trong khoảnh khắc có thể phá hủy cả một tòa tiên thành là chuyện thường. Dù ngươi có thực lực độ kiếp kỳ mà gặp phải chúng cũng chỉ tự cầu phúc, thoát được một mạng đã là may mắn lắm rồi.
Đương nhiên chân linh cũng không phải vô địch.
Trong tam giới có rất nhiều kỳ nhân, mà người mạnh nhất chính là Atula vương.
Tại một thời khắc lịch sử xa xưa, từng có một vị thiếu nữ vận tuyết y đi tới Cửu Anh cảnh.
Cửu Anh không hẳn là chân linh cường đại nhất nhưng nó đáng sợ nhất. Cửu Anh đã từng một chọi một với chân long thải phượng…tính tình cũng thuộc dạng vô cùng táo bạo.
Lần đó, nó thấy có người dám xâm phạm lãnh địa của mình liền cực kỳ phẫn nộ, lập tức thi triển thần thông muốn đánh người đó xuống âm tào địa phủ.
Đáng tiếc là nó đã nhầm, Atula vương vốn là chủ của Âm ti. Sau một hồi đại chiến, Cửu Anh phải phủ phục xuống trước mặt nàng, ký kết khế ước chủ tớ và trở thành sủng vật của Atula vương.
Sự tình giống vậy cũng diễn ra tại một không gian khác.
Nghiệt Long phải chịu thất bại trong tay đại thống lĩnh ma tộc.
Hỗn Độn bị Băng Phách Ma Tổ hàng phục.
Nhưng những chuyện như vậy dù sao cũng không nhiều. Phóng nhãn khắp tam giới liệu được mấy người có thực lực như thế. Cho nên đại bộ phân Chân linh đều sống tiêu dao khoái hoạt, có du đãng trong tam giới cũng rất ít người dám chọc vào chúng.
Cửu Đầu Điểu hẳn là một trong số đó. Tên này tính khí táo bạo chẳng kém gì Cửu Anh, hơn nữa còn vô cùng tự đại. Có một lần, Cửu Đẩu Điểu không biết làm sao lại đến U Minh địa phủ.
Ngươi đến thì đến, với thực lực của nó chỉ cần không gây ra đại họa gì cũng chẳng ai dỗi hơi đi trêu chọc nó. Dù sao Cửu Đầu Điểu trong giới chân linh cũng được xếp vào hàng vô cùng cường đại, chỉ kém hơn Âm Ti lục vương chút thôi.
Ai biết được, sau khi chạy đến U Minh địa phủ nó lại gây rối, mà không, phải nói là phát tiết. Nguyên do cụ thể thế nào không ai biết, tóm lại tâm tình Cửu Đầu Điểu lúc đó không tốt, liền đại khai sát giới tại Âm Ti.
Loại cường giả này một khi toàn lực thi triển thì khả năng phá hoại vô cùng đáng sợ. Đối với Âm ti giới, tai họa này chẳng kém gì tận thế.
Mà Cửu Đầu Điểu kia sau khi phát tiết xong, tâm tình quả nhiên tốt lên rất nhiều. Nhưng vui quá hóa buồn, không ngờ hắn lại chạy đến lãnh địa của tộc Atula.