Bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, hải vực nơi Ngân San Đảo đang khá bình lặng.
Tuy vậy lúc này trên đảo nhỏ lại tụ tập tới bốn tồn tại Ly Hợp Kỳ.
Vạn Giao Vương tuy là Ly Hợp hậu kỳ nhưng đối mặt ba tồn tại cùng cấp cũng không dám khinh tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác đã qua chín ngày.
Đột nhiên đang đả tọa thì Vạn Giao Vương mở mắt. Đáy mắt bắn ra tinh quang bốn phía, ngẩng đầu qua hướng tây nam.
"Tỷ. . "
Lâm Hiên dường như cũng cảm ứng được điều gì, ánh mắt ẩn lộ vẻ hưng phấn. Mộng Như Yên không mở miệng nhưng trên ngọc dung tuyệt mỹ đầy vẻ chăm chú.
Hải dương đang bình lặng, bỗng nhiên bầu trời lại ào ào gió nổi mây phun. Thiên địa nguyên khí chung quanh trở nên vô cùng hỗn loạn. Theo sau một đạo phù văn rất lớn chừng bảy tám trượng xuất hiện ở giữa không trung. Nó tản ra huyết quang yêu dị khiến cả phía chân trời ánh đỏ hồng lên.
Ồ! Nhãn quang của Lâm Hiên xem như rộng rãi, từng gặp qua nhiều phù văn ký hiệu kỳ lạ. Tuy vậy thứ trước mắt lại hoàn toàn khác biệt.
Đột nhiên trong lòng nổi lên một sự phiền loạn khó hiểu. Chẳng lẽ nó còn ảnh hưởng đến tâm trí sao?
Lại thấy phù văn vặn vẹo một hồi rồi một quỷ diện cực lớn xuất hiện giữa không trung. Quỷ diện này mặt xanh nanh vàng. Hai mắt như hai hốc lửa, há cái miệng to như bồn máu, hàm răng sắc bén đến tột đỉnh.
Đúng lúc này Tu La Ngọc Bài trong tay có phản ứng khiến Lâm Hiên trợn mắt cứng lưỡi.
Chẳng lẽ cửa vào Tu La Môn chính là cái miệng rộng của quỷ diện trước mắt?
Xem ra Tu La Môn vô cùng quỷ dị. Lâm Hiên không lộ dị sắc mà quyết định chờ Vạn Giao Vương hành động trước. Như cùng ý định, Như Yên tiên tử cũng lẳng lặng đứng tại chỗ.
Thấy thế Vạn Giao Vương cười lạnh một tiếng. Trên người tỏa ra sát khí trùng thiên, không nói một lời nhằm quỷ diện bay đi.
Hắn còn cách hơn mười trượng thì quỷ diện loạn nhai một trận. Vù một tiếng, trong mồm phun ra một tầng hỏa diễm xanh biếc. Trong âm hỏa còn có rất nhiều quỷ vật giương nanh múa vuốt. Nhìn qua tu vị không thấp, đồng thời thập phần quỷ dị.
Tuy vậy trên mặt Vạn Giao Vương không lộ chút sợ hãi.
Yêu thủ vừa nhấc đem Tu La Ngọc Bài tế ra, quỷ diện nơi ngọc bài há miệng phun ra một vầng thanh khí mênh mang. Hình thành một lồng sáng đem thân thể Vạn Giao Vương bao phủ ở bên trong.
Thân hình gã yêu tộc nhoáng lên, tiến vào Âm hỏa nhưng không mảy may thương tổn. Quỷ vật bên trong cũng không công kích. Thân hình Vạn Giao Vương nghênh ngang bắn vào trong miệng quỷ diện.
"Tiểu đệ, chúng ta cũng đi thôi."
Lâm Hiên khẽ gật đầu, quỷ diện này sẽ không tồn tại lâu tại nơi này.
Nguyệt nhi cũng không ở trong Thiên Cơ Phủ. Ba người đem ngọc bài tế ra, vượt qua màn hỏa diễm màu xanh biếc tiến vào trong.
Tức thời trong đầu Lâm Hiên có cảm giác mê muội, có phần tương tự truyền tống truyền nhưng lại khác biệt khiến hắn sợ hãi.
Hắn đã là tu sĩ Ly Hợp kỳ. Dù truyền tống cự ly siêu xa thì cũng xuất hiện cảm giác này.
Hơn nữa thời khắc này, một luồng hấp lực ma quái khiến Lâm Hiên chìm vào một mảnh hư vô.
***
Đầu nặng quá! Lâm Hiên lắc lắc đầu tỉnh lại, nhanh chóng quay đầu quan sát bốn phía.
Liền bên người là một thiếu nữ đang hôn mê. Thấy Nguyệt nhi bình an vô sự hắn không khỏi thở ra. Có điều không thấy bóng dáng tỷ tỷ.
Lâm Hiên đặt tay vào đỉnh đầu tiểu nha đầu, đem pháp lực truyền vào. Nguyệt nhi nhất thời tỉnh lại.
"Thiếu gia."
Lâm Hiên gật đầu đem thần thức thả ra, xác thực không thấy tung tích của Mộng Như Yên.
Mà cảnh tượng bốn phía lại khiến hắn thất kinh. Hai người đang nằm ở trên cỏ xanh biếc, phía trên là bầu trời xanh lam trong vắt. Điều khiến người kinh ngạc là linh khí chung quanh phi thường nồng đậm, còn vượt cả Doanh Châu Đảo.
Lâm Hiên không áp chế nổi tò mò. Dặn dò Nguyệt nhi chờ tại chỗ rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Nhưng càng bay càng khiến hắn sợ hãi.
Chỉ thấy nơi nơi đều là thanh sơn thúy dục. Nhìn qua khắp nơi đều là núi non trải dài.
Độn thuật của hắn dù không thể nói chớp mắt đi ngàn dặm nhưng cũng nhanh đến khó tin. Trên thế gian này sao lại có tòa đại sơn lớn đến như vậy.
Lâm Hiên mang theo nghi hoặc trở lại chỗ cũ.
"Thiếu gia.. Có phát hiện manh mối gì chăng?" Thanh âm tò mò Nguyệt nhi truyền vào tai. Địa phương Tu La này hoàn toàn khác xa tưởng tượng của nàng.
"Ừm, có một chút hoài nghi nên chưa dám chắc."
"Thiếu gia nói một chút xem. Biết đâu tiểu tỳ có thể giúp người tham tường."
"Ta hoài nghi nơi này là Bồng Lai Sơn."
"Cái gì. Bồng Lai sơn sao?" Nguyệt nhi không khỏi sợ hãi kinh hô.
Yêu Linh Đảo, Vô Định Hà, Bồng Lai Sơn được mệnh danh là tam thánh địa trong truyền thuyết.
Bồng Lai sơn chính là Động Thiên Phúc Địa trong truyền thuyết đối với tu tiên giả. Linh khí nơi đó vô cùng nồng đậm, tài nguyên tu luyện phong phú không hề kém Linh Giới.
Cho nên từ thời thượng cổ, vô số tu sĩ hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết tìm nơi Bồng Lai thánh địa này.
Địa phương này sao lại ở trong Tu La Môn? Nguyệt nhi tuy rất tin tưởng Lâm Hiên nhưng vẫn có chút nghi hoặc:"Thiếu gia, sao người nói nơi này là Bồng Lai Sơn?"
"Nàng tự đi xem một chút sẽ rõ"
Nguyệt nhi gật đầu, hóa thành một đạo kinh hồng bay lên bầu trời.
Tận mắt chứng kiến, trên mặt tiểu nha đầu cũng lộ vẻ kinh ngạc. Bay lâu như vậy mà nơi nơi đều là một màu bích lục. Đích thị là cảnh sắc trên núi. Thế gian này ngoài Bồng Lai, còn có đại sơn nào lớn như vậy?
Trong Tu La môn lại có Bồng Lai sơn trong truyền thuyết! Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi nhìn nhau không biết nói gì.
Trải qua một phen thăm dò, hai người đã tin tưởng đến tám chín phần. Bay quá nửa ngày vẫn là một vùng cự sơn hùng vĩ.
Hơn nữa các linh mạch nơi đây nối tiếp khiến người trố mắt, tuy lớn nhỏ không đều nhưng chất lượng vô cùng ưu dị.
Bất kỳ một linh mạch nào nơi đây ở Nhân Giới cũng đủ khiến các đại môn phái tranh đoạt đẫm máu.
Trong truyền thuyết Bồng Lai tiên sơn dài rộng trăm vạn dặm, tuy không thể so với Vân châu nhưng còn lớn hơn U Châu.
Lâm Hiên vừa tự đánh giá đồng thời cẩn thận đem thần thức thả ra. Tuy là động thiên phúc địa trong truyền thuyết nhưng ác danh Tu La Môn tuyệt không giả.
Đột nhiên thần thức sắc hắn vừa động dừng độn quang.
"Thiếu gia, sao vậy?" Nguyệt nhi thanh âm truyền vào tai.
"Phía trước có một tòa động phủ" Lâm Hiên thì thào mở miệng, có vẻ cảnh giác. Bay hơn trăm trượng thì vách núi phía trước hiện ra một động phủ.
Không biết động phủ này tồn tại bao nhiêu vạn năm trước. Cấm chế bốn phía bởi tiêu hao hết tinh thạch đã trở nên như có như không.
Động này phủ hẳn là do cổ tu sĩ lưu lại. Cảnh giới đối phương chắc chắn là Ly Hợp kỳ. Trên mặt tiểu nha đầu không khỏi lộ vẻ hưng phấn:" Thiếu gia, chúng ta mau đi xem một chút, có lẽ bên trong còn lưu lại bảo vật."
"Ngốc nha đầu, vội cái gì?"So với Nguyệt nhi thì tâm cơ Lâm Hiên thâm sâu hơn nhiều, cảm thấy có chút không ổn.
Nơi này là Tu La Môn khiến người sợ hãi, sao dễ thu bảo vật như vậy. Lâm Hiên lật tay, một con ma phong màu đỏ tím to như nắm tay hài nhi xuất hiện trước mặt.
Ngọc La phong tuy chưa trưởng thành nhưng dùng dò đường thì thừa sức. Linh trùng tức thời mở hai cánh bay tới cổ động.
Lâm Hiên thì đứng khoanh tay, trên mặt một bộ thờ ơ.
Tốc độ Ngọc La phong rất nhanh, thoáng chốc đã bay vào sâu trong động phủ. Đột nhiên hắn nhíu mày sau đó lại giãn ra.
"Thiếu gia, sao vậy?"
"Hừ, nơi này quả nhiên là một bẫy rập" Trên mặt Lâm Hiên lộ dị sắc, nếu mạo hiểm đi vào tuy có thể thoát thân nhưng chắc chắn sẽ ăn đau khổ.
"Bẫy rập?" Nguyệt nhi bán tín bán nghi hỏi lại.
"Được rồi, trong Tu La Môn này nguy hiểm rất nhiều không nên để huyễn thuật mê hoặc" Lâm Hiên trầm ngâm mở miệng nhưng Nguyệt nhi lại lắc đầu:
"Thiếu gia, người đợi ở đây."
"Nàng muốn làm gì, đừng loạn" Lâm Hiên biến sắc, nha đầu kia lại nổi tính bướng bỉnh a! Theo tu vị tăng lên nàng bắt đầu trở lớn gan hơn.
"Thiếu gia yên tâm, tiểu tỳ hiểu rõ."
Hướng qua Lâm Hiên lộ nụ cười ngọt ngào rồi Nguyệt nhi vươn ngọc thủ, một tiểu phiên kỳ tỏa đầy hắc quang hiện ra. Mười ngón ngọc bắn ra các đạo pháp quyết đủ mọi màu sắc vào ma phiên.
Oanh! Thể tích Thú Hồn Phiên ào ào tăng vọt. Sau đó phía trên xuất hiện một vũng xoáy sâu không thấy đáy, từ bên trong tỏa ra ma khí sâm u.
Ma phiên sau khi hấp thu lượng lớn hồn phách tu sĩ cấp cao, hiện uy lực đã khiến người nghẹn họng trân trối, thậm chí còn vượt cả Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn.
Hai tay Nguyệt nhi liên tục kết pháp ấn, một con ác quỷ từ trong vũng xoáy bay ra.
Ác quỷ mặt xanh nanh vàng này là do đám sinh hồn tụ lại, có thực lực Nguyên anh sơ kỳ đỉnh phong.
"Nguyệt nhi, dùng ác quỷ đi dò xét thì thật lãng phí. Ngay cả đến ta muốn thoát bẫy rập này cũng phí một phen khí lực. Để nó đi vào chỉ là đưa dê vào miệng cọp." Lâm Hiên cau mày mở miệng.
"Ha ha, thiếu gia. Hãy để cho tiểu tỳ cao hứng một lần, ta cảm thấy động phủ này không hẳn chỉ là bẫy rập." Trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ áy náy nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Ồ! Lâm Hiên có chút hứng thú. Kiếp trước là Nguyệt nhi là Âm ti chi chủ, có dự cảm khác thường cũng không kỳ quái.
Quái vật đang khoanh tay đứng trước mặt Nguyệt nhi, mặc dù là âm phong quỷ khí nhưng thần thái lại vô cùng cung kính.
"Đi!"
Nguyệt nhi chỉ vào, từ tay ngọc bắn ra một đạo bạch quang, lập lòe một chút rồi nhập vào trong trán ác quỷ.
Toàn thân ác quỷ tỏa ra âm khí cuồn cuộn, hóa thành một đạo lệ quang bay vụt vào trong động.
Lâm Hiên đứng chắp tay quan sát còn Nguyệt nhi thì nhắm mắt, cảm ứng nhất cử nhất động của Quỷ hồn. Qua một thoáng đột nhiên sắc mặt nàng đại biến, thân thể yêu kiều khẽ run lên.
Thanh âm ầm ầm truyền vào tai, hiển nhiên lệ quỷ đã rơi vào cạm bẫy.
"Nhanh cắt đứt thần thức liên lạc!" Lâm Hiên nhướng mày mở miệng, ngữ khí tuy nghiêm khắc nhưng lộ vẻ quan tâm.
"Thiếu gia, bên trong giống như có cái gì..." Nguyệt nhi lại lắc đầu. Hương phong thổi qua, thân thể mềm mại đã bay vào trong cổ động.
Lâm Hiên dở khóc dở cười, nha đầu vốn rất nghe lời nhưng hôm nay lại sao vậy?
Có điều hắn sao có thể đứng nhìn tiểu nha đầu một mình vào đó. Toàn thân nổi thanh quang bay vào.
Sau một thoáng dường như thiên địa toàn chuyển. Chung quanh không phải vách núi màu đen mà một không gian hư vô đến vô tận. Cũng không thấy Nguyệt nhi cùng Quỷ Hồn.
"Đây là đâu?" Lâm Hiên mắt nhắm lại, đem thần thức phát ra.
Trước mắt lại sinh biến hóa. Một ngọn thanh sơn quen thuộc hiện vào mi mắt. Đặc biệt là gian nhà tranh dưới chân núi.
Thanh âm ho khan như tiếng chuông ngân vang vào tai. Nhìn cảnh tượng này, dù là mấy trăm năm đạo hạnh, dù thái sơn đổ xuống không biến sắc mà lúc này vẻ mặt Lâm Hiên cuồng biến.
Một phụ nhân dung nhan tú lệ nằm ở trên giường không ngừng ho sù sụ.
"Nương, uống thuốc" Một hài đồng bưng chén thuốc tới cho nàng. Bất ngờ tiếng chó sủa truyền vào tai, một đám ác nhân mang theo mãnh khuyển xông vào.
Mẫu thân bệnh nặng, trong nhà đã đói nhưng đối phương còn không chịu bỏ qua bạc thuê điền. Nỗi cơ khổ lúc nhỏ, ngẫm lại thương nhớ mẫu thân vô hạn, bất giác Lâm Hiên lệ rơi đầy mặt.
Tràng cảnh lại lần nữa biến đổi sang Phiêu Vân Cốc.
Khổ học ba năm không tiến triển, tiếng cười trào phúng của đồng môn không ngừng truyền vào tai. Đột ngột một nữ tử hung dữ xuất hiện trước mắt.
Chu Yến! Nàng không chết trong cạm bẫy mà đang thao túng một thanh kiếm tiên bổ tới.
Khóe miệng Lâm Hiên hiện vẻ trào phúng, chỉ là tiểu tu Linh Động kỳ cũng dám ở trước mặt hắn làm càn?
Hắn tay giơ lên đang muốn đem đối phương trừu hồn luyện phách thì kinh ngạc phát hiện toàn thân không chút linh lực.
Không, vẫn còn một chút nhưng vô cùng mỏng manh.
Cảnh giới Ly Hợp kỳ rớt xuống Linh Động kỳ tầng thứ nhất. Lâm Hiên nhanh chóng bị đối phương lấy đi thủ cấp!
Đau đớn và lành lạnh sau ót! Lâm Hiên đưa tay sờ thì phát hiện hồn phách đã rời khỏi thân thể. Tức thời một đám ác quỷ, mặt mũi vô cùng quen thuộc. Nữ có nam có, nhân yêu hai tộc không biết bao nhiêu mà đếm, tất cả đều ngã xuống trong tay hắn ba trăm năm qua.
Nguyên một đám sắc mặt hung ác cười nhạo, la hét xông lên hung hăng cắn xé hồn phách của hắn.
Trên tu tiên đạo, Lâm Hiên chưa bao giờ cảm giác mình mềm yếu bất lực đến thế.
Nhất thời một làn hương phong phiêu phiêu thổi tới. Những ác quỷ đột nhiên ngừng cắn xé, sợ run quỳ xuống.
Lâm Hiên kinh ngạc ngẩng đầu, một thiếu nữ dung nhan khuynh quốc khuynh thành ánh vào trong tầm mắt.
"Nguyệt nhi!"
Có điều lúc này trên người nàng phát ra khí chất phiêu nhiên cao quý đến cực điểm, phong thái của một đấng vương giả tràn ra.
Tu La Vương!
Trách không được bất kể là quỷ vật dù uổng mạng hay chết oan đều không dám ngẩng nhìn nàng.
Nàng đã khôi phục thần thông cùng ký ức kiếp trước sao?
Nhất thời Lâm Hiên nổi mặc cảm. Nhưng dù sao cùng trải ba trăm năm phong sương, hắn tin tình cảm của Nguyệt nhi là bất biến.
"Nàng sẽ không ghét bỏ mình."
Vốn tin tưởng mười phần nhưng sự tình kế tiếp khiến hắn nằm mơ cũng không ngờ.
Hai người gặp lại, Nguyệt nhi kinh ngạc, sau đó đôi mắt đẹp lộ ra hận ý đến cùng cực.
Ánh mắt kia khiến Lâm Hiên không rét mà run, không phải sợ hãi mà là thương tâm, dường như đã mất một điều gì đó vĩnh hằng.
"Nguyệt nhi, là ta..."
Lâm Hiên lúng túng mở miệng, thanh âm đầy vẻ bất an.
"Ta biết, ngươi là một tên lường gạt, một kiếp hại ta còn chưa đủ sao? Đời này còn muốn dây dưa nữa sao?"
Trên mặt Nguyệt nhi nào còn vẻ ôn nhu mà hiển lộ hận ý vô hạn. Ngọc thủ phất một cái, minh hỏa đầy trời đem hồn phách hắn bao lại.
"Đắc tội bổn vương sẽ không có kết cục tốt. Không phải ngươi muốn hai ta vĩnh viễn không chia lìa sao? Được, ngươi sẽ không thể chết trong Tu La Thánh Hỏa mà trường thọ cùng thiên địa. Có điều sẽ vĩnh viễn nhận nỗi thống khổ Thánh Hỏa luyện hồn. Trừu hồn luyện phách so với nó không đáng nhắc..."
Thanh âm Nguyệt nhi như đao cắt truyền vào trong tai khiến Lâm Hiên vô cùng thống khổ, có thứ gì cực kỳ trọng yếu trong tâm thức bị phá vỡ.
Thiếu nữ tay ấp má kề lại có một ngày rút kiếm trở mặt. Nhất thời Lâm Hiên mất hết cảm giác can đảm.
Thắng cũng tốt mà thua cũng được. Trừu hồn luyện phách hay là Thánh Hỏa luyện hồn cũng được.
Cam chịu!
Tâm đã chết thì trí cũng hỏng. Trong thức hải Lâm Hiên như vạn sóng dữ quay cuồng, như nước phá bờ bất cứ lúc nào.
Tâm ma!
Hết thảy đều là ảo giác nhưng lúc này Lâm Hiên đã bị tâm ma xâm lấn. Hắn đang lơ lửng giữa không trung. Thân thể run rẩy không thôi, ngũ quan vặn vẹo thống khổ.
Sau mấy nhịp hô hấp, trên trán Lâm Hiên xuất hiện mồ hôi to như hạt đậu, tiếp tục như vậy nhất định hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Đúng lúc này linh quang lập lòe. Hai khối ngọc bài, một mặt có khắc điểu thú ngư trùng, mặt còn lại có những văn tự huyền bí từ túi trữ vật bay ra.
Chỉ thấy hai tấm ngọc bài tỏa ra một tầng thanh quang mờ ảo dìu dịu đem thân hình Lâm Hiên bao vào trong.
Linh đài đang mờ mịt của hắn như được một đạo thanh phong quét qua, nhất thời trở nên sáng rõ.
Phù!
Toàn thân Lâm Hiên mồ hôi lạnh đầm đìa nhưng trên mặt không còn vẻ thống khổ. Nhất thời pháp lực trong cơ thể tràn đầy, thoát khỏi tẩu hỏa nhập ma.
Tâm ma đáng sợ đã được lực lượng thần bí từ ngọc bài khu trục ra.
Lâm Hiên mở mắt, ảo cảnh cũng biến mất. Hắn đang ở trong một cổ động tĩnh mịch, trừ một cái bàn và vài cái ghế đá thì không còn gì nữa.
Không đúng, trên bàn đá còn có một ngọc giản màu vàng ố, xem ra niên đại đã từ rất lâu.
Lâm Hiên chần chờ một chút rồi đem ngọc giản thu lại. Thần thức đảo qua trong động thì lộ vẻ ngạc nhiên, thân hình lóe lên đã ra bên ngoài.
Một thiếu nữ tuyệt mỹ ánh vào mi mắt.
"Nguyệt nhi, nàng không sao chứ..."
Ngẫm ảo cảnh khủng bố ban nãy, Lâm Hiên vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải ngọc bài bất ngờ cứu hắn thì thật không thể tưởng tượng nổi.
"Tiểu tỳ vẫn ổn, chỉ là không thấy thiếu gia ở đâu" Nguyệt nhi thấy Lâm Hiên thì nới lỏng tâm tình, trên mặt lộ vẻ ôn nhu.
Nhìn bộ dáng của nàng không giống đã gặp sự tình đáng sợ.
"Nguyệt nhi, chẳng lẽ nàng không bị hãm trong cấm chế..." Lâm Hiên có chút tò mò mở miệng.
"Cấm chế? Trong cổ động không có gì, muội đi ra thì không thấy thiếu gia..."
Ảo cảnh không ảnh hưởng tới tiểu nha đầu? Tại sao lại như thế?
Lâm Hiên tuy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ tiếp, đưa tay vỗ nhẹ vào túi trữ vật. Một cái ngọc giản vàng ố hiện ra, đây là thu hoạch duy nhất.
Trong này chứa đựng điều gì?