Bất quá ánh mắt Lâm Hiên cũng không dễ dàng bị gạt như vậy, đã nhìn ra một tia kiêng kỵ của đối phương.
Có hiệu quả ! quả nhiên đối phương không rõ thực hư của mình ! Lâm Hiên nội tâm thoáng chút vui vẻ, sau đó hàng loạt tính toán không ngừng thôi diễn ra.
Yên Sơn Lão tổ đã quy thiên, cấm pháp phù tự nhiên không còn hiệu quả, Lâm Hiên có thể nhẹ nhàng dùng truyền tống phù vỗ mông rời đi. Nhưng hắn không cam lòng, bảo vật bậc này không thể lãng phí vì một đám động huyền kỳ thường ngày không để vào mắt được !
"Nhân tộc thì sao ? Chẳng lẽ Lâm Mỗ đến ma giới lại phải chờ mấy người các ngươi đồng ý sao?" Lâm Hiên vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, tỏ ra thiếu kiên nhẫn nói :"Chẳng lẽ các ngươi xem ta pháp lực không còn nhiều nên muốn khi dễ, không ngại thì tất cả cùng lên thử một chút xem. Chống lại Yên Sơn lão tổ Lâm Mỗ xác thực tiêu hao khá nhiều pháp lực, nhưng nếu liều mạng chịu tổn hao một ít nguyên khí, cũng dễ dàng đem đám người các ngươi diệt sát toàn bộ. Chẳng qua việc đó không có lợi, ta cũng không muốn cùng các ngươi lưỡng bại câu thương"
Lâm Hiên hắn rất mạnh, nhưng lúc này chỉ là mạnh mồm mà thôi, cho dù liều mạng cũng không hề có cửa thắng. Nhưng biểu hiện của hắn lại đem mấy tên cổ ma trấn trụ, không nhìn thấu thực hư
Nếu là bình thường đi ngang qua, thấy kẻ khác suy yếu mà ý muốn ngư ông đắc lợi, có lẽ đám cổ ma sẽ thật sự tránh ra khỏi phiền phức. Nhưng lần này Lâm Hiên đã tính sai. Bọn hắn là phụng mệnh bắt người, nếu không thế hoàn thành mệnh lệnh của Thủy tổ đại nhân thì cũng chỉ có nước sống không bằng chết
Chống lại một gã động huyền kỳ đang suy yếu nói thế nào cũng dễ dàng hơn chịu tội trước cơn phẫn nộ của Bảo Xà Thánh tổ, ý muốn rút lui vừa lóe lên đã lập tức bị đám cổ ma bóp nát
"Không tốt!" Lâm Hiên đảo mắt nhìn qua đối phương, tròng mắt lập tức co rút lại. Tuy không biết vì sao đối phương đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng nếu không thành kế đã mất hiệu quả, vậy thì tiên hạ thủ vi cương
Lâm Hiên lập tức phất tay áo, mấy trương phù lục theo đó bay ra, không gió tự cháy hóa thành hàng trăm hỏa cầu màu đen, ma phong gào thét, lần lượt hóa thành từng cái mặt quỷ dữ tợn, phô thiên cái địa trút xuống mấy gã cổ ma. Pháp lực hắn đã gần cạn kiệt, nhưng để khởi động phù lục vốn không tốn bao nhiêu pháp lực
Đám cổ ma cũng bị quyết đoán của Lâm Hiên làm bất ngờ, bề bộn tế ra pháp bảo phòng ngự cho bản thân, lập tức không gian chấn động, thanh âm ầm ầm vang lên không dứt.
Phù lục Lâm Hiên mua từ Phó gia không phải chuyện đùa, cản tay cản chân đám cổ ma một đoạn thời gian là việc có thể làm được. Hắn lập tức hóa thành một đạo kinh hồng, phá không bỏ chạy. Bất quá khuôn mặt hắn lúc này trắng bệch, cực kỳ khó coi, đâu còn vẻ ung dung trấn định như vừa rồi
Mấy trương phù nọ cũng chỉ có thể kéo dài một đoạn thời gian, nên làm gì bây giờ ? ý nghĩ trong đầu Lâm Hiên không ngừng xoay chuyển, mà đồng thời tay vỗ túi trữ vật lấy ra một bình linh tửu ngửa đầu uống cạn, sau đó lại có thêm hai khối cực phẩm linh thạch xuất hiện ở hai tay
Nhưng dù hấp thu linh lực từ cả linh tửu lẫn linh thạch, tốc độ hồi phục vẫn không thể kịp tốc độ tiêu hao. Mà vài khắc sau đó, đám cổ ma sau khi ngăn cản hết đợt công kích bằng phù lục, không kẻ nào bị thương, đồng loạt hùng hổ hóa thành những đạo kinh hồng chói mắt đuổi theo
Một chạy một đuổi, khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn lại
Lâm Hiên âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới có ngày hắn lại bị tu sĩ cùng giai đuổi chạy trối chết thế này.
Đáng giận! Lâm Hiên một bên điên cuồng gia tốc, một bên lại ném mấy trương phù lục, hóa thành băng trùy màu đen chằng chịt phủ kín một khoảng không, hướng về địch nhân công kích tới
Mấy ma lập tức giận dữ, nhưng phù lục công kích cũng không phải chuyện đùa, chỉ có thể dừng lại chống đỡ. Quá trình này lại tranh thủ cho Lâm Hiên công phu chừng mười hơi thở, khoảng cách lại kéo ra thêm một chút
Phù lục phát huy hết tác dụng, đám cổ ma lại đuổi theo, Lâm Hiên lại lần nữa ném ra phù lục....
Cứ thế cứ thế ...
Mấy ma vô cùng tức giận, không thể ngờ trên người Lâm Hiên lại có phù lục dường như dùng mãi không hết như vậy, nhưng ăn thiệt thòi mấy lần, bọn hắn cũng rút ra được kinh nghiệm, không đợi Lâm Hiên tế ra phù lục mà chủ động ra tay công kích trước.
Bất quá thấy cảnh này, gương mặt Lâm Hiên cũng không hề tỏ ra bối rối, hắn móc ra hai loại phù lục, trước đem phù phòng ngự kích phát, tạm thời ngăn trở ma công đối phương, sau đó lại là phù lục công kích
Mấy ma chửi ầm trong bụng, nhưng cũng buộc phải dừng lại chống đỡ xong uy năng của phù lục mới có thể lần nữa đuổi theo
Một màn như cũ lại lặp lại...
Nhưng đám cổ ma cũng không quá lo lắng, dù đối phương có phù lục dùng mãi không hết thì pháp lực cũng có lúc cạn, chỉ cần không cho đối phương cơ hội ngồi xuống khôi phục, tốn chút thời gian vẫn có thể giệt sát được
Nơi này là Thánh giới, một gã nhân tộc cũng không chạy đi đâu được a!
Lâm Hiên đương nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, hi vọng duy nhất tựa hồ chỉ còn dựa vào truyền tống phù. Dù ngàn vạn lần không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, muốn sống tiếp cũng chỉ còn cách kích phát truyền tống phù
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng mắc cạn bị tôm giỡn ! Lâm Hiên thở dài, dù nội tâm oán thán, nhưng một bên vẫn phất tay áo ném ra một loại phù công kích
Đối phương chống đỡ qua lần công kích này thì cũng đã đủ thời gian để hắn kích phát truyền tống phù rồi !
Oanh!
Chúng ma không biết tính toán của Lâm Hiên, tự nhiên cho rằng hắn chỉ đang cố dãy chết, quả nhiên toàn bộ ngừng lại tế ra pháp bảo phòng ngự giống như những lần trước
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia vui vẻ, lập tức móc trong ngực ra Truyền Tống Phù, hai tay nắm chặt lại.
Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị kích phát truyền tống phù thì xa xa một đạo kinh hồng phá không bay tới. Lâm Hiên thoáng đảo mắt qua lập tức trở nên ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối...
Hắn sao lại ở đây?