....
Thập Vạn Đại sơn chính là một hiểm địa, độc vụ chướng khí nhiều vô kể. Đủ loại mãnh thú qua lại, về phần các loại ma trùng càng khỏi phải nói, chỉ cần bị chích một phát, đã đủ để hồn quy địa phủ. Ngay cả dân bản địa cũng chỉ dám ở phụ cận săn bắn hái lượm, tuyệt không dám bước chân vào thâm sơn đại trạch.
Nhưng Lâm Hiên tự nhiên không thèm quan tâm, với thực lực của hắn, há lại sợ độc vụ ma trùng. Đương nhiên hắn cũng không thể ngênh ngang xông thẳng vào, mà thi triển Ẩn Nặc thuật, đem khí tức toàn thân thu liễm đến tận cùng. Tuy vậy, độn thuật của hắn vẫn cực kỳ nhanh chóng, cho dù vượt qua trước mặt tu sĩ Nguyên Anh, Ly Hợp, bọn chúng cũng tuyệt đối không thể nhận ra.
Một đường vô sự. Bên ngoài tuy có một ít đệ tử tuần tra, nhưng đương nhiên không thể phát hiện hành tung Lâm Hiên. Đến giữa trưa, hắn đã tiếp cận tổng đà Linh Quỷ tông.
Vèo...
Giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, thân hình Lâm Hiên đã dừng lại nhẹ nhàng không một tiếng động.
Đám đệ tử tuần tra phía trước hắn không để vào mắt, nhưng muốn xâm nhập vào khu vực trong yếu của tổng đà, chỉ sợ không còn dễ dàng như vậy. Ẩn Nặc thuật có thể qua mắt được Tu Tiên giả Linh Quỷ tông, nhưng khó có thể vượt qua được trận pháp mà không kích động cấm chế. Lâm Hiên tuy không sợ bị vây công, nhưng điều đó sẽ khiến kế hoạch bị xáo trộn.
Cho nên hắn không mạo hiểm xâm nhập mà ẩn nấp một góc, chờ đợi thời cơ.
Đảo mắt đã hai canh giờ trôi qua, Lâm Hiên vẫn lặng lẽ chờ đợi.
Đột nhiên, thần sắc hắn khẽ động. Một tu sĩ sắc mặt đỏ gay hiện ra trước mắt.
Người này ước chừng ba mươi tuổi, là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Cảnh giới tuy chẳng đáng nhắc đến, nhưng ở trong môn, hẳn là được xếp vào hàng đệ tử hạch tâm, cũng là nhân vật có chút địa vị.
Mà vừa khéo kẻ này lại đi một mình, trong phương viên trăm dặm không còn tu sĩ nào khác.
Lâm Hiên vui vẻ, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên sẽ không buông tha.
Tay áo phất lên, một dải quang hà hôi sắc bay vút ra, chỉ là một gã Nguyên Anh hậu kỳ, sao có thể ngăn cản được. Chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì, đã bị quang hà kia quấn lấy, sau đó lập tức bất tỉnh.
Thân hình Lâm Hiên lóe lên, bay đến bên cạnh hắn, tay phải ấn xuống đỉnh đầu, lập tức thi triển Sưu Hồn thuật. Rất nhanh đã có kết quả, sau đó Lâm Hiên bắn ra một hỏa cầu, biến tu sĩ xui xẻo kia thành khói bụi.
Kế tiếp, hắn vươn tay xoa nhẹ lên mặt, rắc rắc...Tiếng bạo liệt vang vọng, toàn thân Lâm Hiên bùng lên ánh sáng xanh. Thân hình bỗng cao lên vài tấc, dáng người cũng thay đổi rất nhiều. Khỏi phải nói, Lâm Hiên đang thi triển Dịch Dung thuật, biến hóa thành tu sĩ xui xẻo vừa bị hắn diệt khẩu.
Tay phải Lâm Hiên quét qua, Túi Trữ vật đang lơ lửng giữa không trung cũng bị hắn bắt lấy. Đem thần thức chìm vào, quả nhiên bên trong có một lệnh phù đại biểu thân phận. Sở hữu thứ này là có thể thần không biết, quỷ không hay lẻn vào Quỷ Linh tông.
Vì vậy, Lâm Hiên không chút do dự, hóa thành một đạo độn quang, hướng về phía trước bay đi.
Một đường bình an vô sự, bất quá nửa canh giờ sau, Lâm Hiên đã dừng lại.
Người mà hắn biến hóa thành dù sao cũng chỉ là Tu Tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, tuy cũng có chút địa vị trong tông, nhưng đối với đa số cấm địa đều không có tư cách xâm nhập. Nếu cứ tiếp tục tiến về phía trước, rất có thể sẽ bạo lộ hành tung.
Vì vậy Lâm Hiên đành phải tiếp tục ẩn nấp. Sau đó không lâu, lại có một Tu Tiên giả Quỷ Linh tông đơn độc đi tới. Tên này đã đạt đến Ly Hợp kỳ. Lâm Hiên vẫn giống như lần trước, chế trụ sau đó sưu hồn, kế tiếp là giả mạo thân phận rồi lẻn vào.
....
Cứ như vậy, một lúc sau, Lâm Hiên đã giả mạo thành một Tu Tiên giả Động Huyền kỳ.
Tu sĩ Động Huyền kỳ, tại Linh Quỷ tông cũng được coi là cao thủ. Thân phận chỉ thua Thái Thượng trưởng lão mà thôi. Không chỉ có thể ra vào rất nhiều địa phương trọng yếu, mà trong đầu còn nắm giữ rất nhiều tin tức.
Thông qua việc thi triển Sưu Hồn thuật, Lâm Hiên biết được, hôm nay chúng trưởng lão Linh Quỷ tông đang nghị sự ở Thiên Quỷ các. Hắn mừng rỡ trong lòng, nếu có thể lẻn vào nơi đó, đem những kẻ tai to mặt lớn này một mẻ hốt gọn, Quỷ Linh tông nhất định sẽ sụp đổ. Cơ hội tốt như vậy, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không buông tha, lập tức hướng về Thiên Quỷ các bay đi.
Trên đường đi, quả nhiên canh phòng rất sâm nghiêm. Bất quá thân phận của kẻ mà Lâm Hiên mạo danh rất cao. Lại thêm hắn đã thi triển sưu hồn thuật, đối với tình hình trong môn, cũng nắm được sơ lược. Toàn bộ quá trình có thể nói là hữu kinh vô hiểm. Rất nhanh, Thiên Quỷ các đã ở trước mắt.
Lâm Hiên lặng lẽ đem thần thức thả ra, nhưng lại không có thu hoạch. Hôm nay Thiên Quỷ các đã trở thành trọng địa, tự nhiên có bố trí cấm chế huyền diệu. Thần thức không có hiệu quả, cho nên cũng không thể quan sát tình hình bên trong.
Lâm Hiên chau mày, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Bất quá rất nhanh đã biến mất.
Tục ngữ có câu, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Sự tình đã đến nước này, chẳng lẽ còn có hy vọng quay đầu lại sao? Cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, cũng phải xông vào một phen. Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên hít sâu một hơi, không trì hoãn nữa, hóa thành một đạo cầu vồng, xông thẳng về phía Thiên Quỷ các.
Oanh!
Linh quang bắn ra bốn phía, chiếc cửa đá nặng nề cho dù đã được gia trì thêm phòng hộ, nhưng trong mắt Lâm Hiên vẫn chẳng khác gì tờ giấy mỏng, nhẹ nhàng bị một kích của hắn đánh thành bụi phấn.
Bụi mù bốn phía, nhưng trước mắt lại không có bất kỳ vật gì khác ngăn trở, hết thảy đều rất rõ ràng.
Gọi là Thiên Quỷ các, nhưng thực ra chỉ là một tòa thạch điện cực kỳ rộng rãi, phóng nhãn nhìn lại, chỉ sợ không dưới trăm mẫu.
Nhưng khi ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, con ngươi bỗng co lại, trên mặt thoáng cái đã hiện lên vẻ lo lắng.
Ngoài hắn ra, trong đại điện rõ ràng không có một bóng người.
Cái này hoàn toàn bất đồng với tin tức mình thu được từ Sưu Hồn thuật, chẳng lẽ chính mình đã rơi vào cạm bẫy của đối phương?