Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương chẳng hiểu gì cả, bụng đang đói nên tiếp tục ăn. Mạc Tuân hỏi Huy Nam. 

- Việc học ở trường vẫn tốt chứ? 

- Vâng ạ. Em chụp ảnh bảng điểm rồi, lát em gửi cho anh xem. Kỳ này em đang luyện thi đội tuyển lý quốc gia, tháng một bắt đầu thi. 

Mạc Tuân mỉm cười. - Tốt. Có cần... anh giúp gì thì cứ nói. 

Lê Hương nhìn lên. Chắc Mạc Tuân đang định nói có cần tiền thì cứ nói, hắn sẽ cho những vội vã chữa lại. Huy Nam mở to đôi mắt bồ câu, khóe 

miệng nhếch lên. 

- Cảm ơn anh nhưng mà không cần đâu ạ. Đội tuyển quốc gia được trường tài trợ ăn ở, mọi khoản phí đều không phải nộp, còn được thưởng nữa. Em vẫn còn tiền mà ở trong trường suốt nên không tiêu gì. 

- Thật sao? – Lê Hương nghi ngờ.- Trường em học phí đắt như vậy mà vào đội tuyển là được miễn à? 

-Vâng ạ.- Huy Nam gật đầu khoe khoang. Bọn em phòng bốn đứa, ba đứa vào đội tuyển, thăng còn lại học làng nhàng nhưng con nhà giàu, suốt ngày chạy vặt cho bọn em đó. 

- Em không bắt nạt bạn đấy chứ? 

Huy Nam họ một tiếng rồi mới trả lời, nụ cười hơi gượng gạo. 

- Không ạ. Nó tự làm như vậy để khi kiểm tra bọn em cho nó chép bài. 

Lê Hương không còn gì để nói. Hồi đi học cô cũng vất vả lắm mới thi đỗ đại học, Huy Nam lại 

một đẳng cấp khác, thông minh vượt trội hơn, cô không so sánh được. 

Mạc Tuân gật gù khen ngợi Huy Nam khiến bố mẹ cô tự hào, không khí trên bàn ăn dần trở nên vui vẻ, sự gượng gạo lúc đầu từ từ biến mất. Thế nhưng Lê Hương vẫn cảm thấy Huy Nam có gì đó rất khác so với kiếp trước. 

Chuyện cổ trọng sinh đã khiến mọi thứ thay đổi hay vốn dĩ các kiếp sống không hoàn toàn giống nhau? 

Lê Hương ăn no căng cả bụng vì Mạc Tuân chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho cô, cứ như đây là nhà hắn còn Lê Hương là khách vậy. Cô không ăn nổi nữa, gắp ngược lại cho hắn. 

- Anh ăn đi, em no lắm rồi. 

Lê Hương đứng lên lấy hoa quả để gọt, khi đi qua sau lưng Huy Nam đúng lúc cậu vươn tay về phía nồi lẩu, CỔ áo lộ ra một chút. Lê Hương nhìn thấy sau gáy Huy Nam có một hình xăm và một dấu hôn rất đậm bên cạnh. Cô ngỡ ngàng, không dám dừng lại, vội vã đi ngang qua, đứng luôn ở gần bồn rửa bát để gọt hoa quả. Huy Nam mới mười tám tuổi, còn đang học lớp mười hai mà. Tại sao lại xăm hình và có dấu hôn? 

Liệu đó có phải lý do khiến bố mẹ cô tỏ ra không vui khi Lê Hương nhắc đến sự thay đổi của em mình? 

Kiếp trước tận khi Lê Hương chết Huy Nam vẫn không có người yêu, chỉ mải mê học hành, giành học bổng này khác, làm dự án cùng các giảng viên trong trường, chẳng có thời gian về nhà. Lê Hương liếc nhìn Huy Nam đang vui vẻ hỏi chuyện Mạc Tuân, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Huy Nam còn quá nhỏ để yêu đương, lỡ ảnh hưởng đến việc học và bị tổn thương thì làm thế nào? Tình yêu 

đầu có đẹp đẽ như trong tưởng tượng, đâu phải người nào cũng tốt. Mà trường của Huy Nam, ký túc xá nam và nữ cách xa nhau, quản rất nghiêm, không cho ra ngoài sau bảy giờ tối, làm gì có cơ hội để yêu đương? 

Lê Hương cứ suy nghĩ mãi. 

Ăn xong Mạc Tuân xin phép về sớm để mai đi công tác, Lê Hương không nói được ra sự lo lắng của mình đành phải lên phòng tắm rửa, đắp mặt nạ. Lòng cô khó chịu không yên nên hơn chín giờ, Lê Hương sang gõ cửa phòng Huy Nam. 

- Này nhóc, chị vào được không? - Chị vào đi. 

Huy Nam nói vọng ra. Lê Hương đẩy cửa vào, thấy em trai đang ngồi học trên bàn thì mỉm cười bước tới gần. 

- Không nghỉ một hôm sao? 

- Có chứ ạ. Hôm nay em sẽ nghĩ sớm, chỉ làm một đề này thôi. 

Lê Hương đứng sau lưng Huy Nam nhìn cậu múa bút làm đề thi thử, cảm thấy vô cùng tự hào. 

- Em giỏi thật đấy. Hồi trước chị học kém lắm. - Ha ha... cũng được ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK