- Ái... đau anh...- Dực Luân rên rỉ làm nũng. Anh thiệt thòi đủ đường mà em còn cắn anh à? Anh khóc cho em xem.
- Khóc đi, lần nào anh chẳng giở bài đó ra dọa, có thấy nửa giọt nước mắt nào đâu. Chỉ giỏi bắt nạt người khác, đến người nhà em mà anh còn bắt nạt, chịu thua luôn.
- Đâu có, anh sẽ cho Lê Hương ký hợp đồng ngon lành nhất, đám người mẫu kia kiểu gì cũng thèm nhỏ dãi. Bảo bối, anh ngoan thế này, em thưởng đi...
Dực Luân buông Huy nam ra một chút, mè nheo. Cậu nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng ngay trước mặt, muốn đốp lại câu gì đó hoặc từ chối nhưng không nỡ, xuống nước hôn nhẹ lên môi Dực Luân một cái. Dực Luân khúc khích cười.
- Hiếm khi em không xù lông nhím lên, thế mà cứng miệng tuyên bố không cần giúp chị gái em. đâu.
Huy Nam bực mình cắn vào môi gã.
- Em chỉ không muốn anh đem thẻ quăng vào mặt Lê Hương hoặc xồng xộc chạy ra tuyên bố là kim chủ của chị ấy thôi. Còn nếu bàn chuyện công việc làm ăn đàng hoàng mà không phải do anh ép cấp dưới thuận theo thì...
- Em nghĩ anh đầu đất vậy sao? Ha ha...-Tiếng cười của Dực Luân khô khan đầy tự ái. - Công ty của anh lớn mạnh như vậy vẫn chưa đủ chứng minh bản lĩnh ư? Em nghĩ anh dựa hơi cha mẹ, rút tiền nhà mang đi đốt cho hào nhoáng à?
Huy Nam không trả lời, nghiêm túc nhìn gã. Trong xe rất tối, ánh mắt cậu khiến Dực Luân tò mò kinh khủng, không hiểu Huy Nam thực sự nghĩ gì trong đầu. Gã hừ lạnh.
- Trẻ hư, phải phạt.
Nói xong môi cũng xông tới cướp đoạt đôi môi mềm mại, non nớt của thiếu niên mới lớn. Huy Nam không phản đối, ngoan ngoãn ôm cổ Dực Luân, tựa cả người vào gã, để gã dẫn dắt. Dực Luân sờ soạng eo lưng mảnh khảnh, luồn tay xuống dưới thăm dò. Huy Nam vẫn không ngăn lại, gã thì thầm.
- Em muốn anh sống sao?
- Không ngăn đâu phải là đồng ý cho anh làm bậy. Chẳng qua em thừa biết anh không dám làm gì trong xe, trước cửa nhà thôi. Ha ha...
Dực Luân khó chịu, hậm hực cắn môi cậu, oán hận.
- Đồ nhóc con gian xảo. Tối mai anh tới, nhớ để cửa sổ cho anh đấy.
- Đừng có điên. Leo cửa sổ lên lỡ ngã thì sao? - Huy Nam trừng mắt.
Dực Luân nhếch mép cười tà.
- Ngã thế nào được.Anh có dụng cụ đáng hoàng. Ngoan anh thương nha... .
Huy Nam xì một tiếng không ưng thuận nhưng biết dù có cản cũng không thể ngăn được tên khốn này lộng hành nên cậu chẳng thèm nói nữa. Họ ôm hôn, sờ soạng nhau thêm một lát thì nuối tiếc tách ra. Huy Nam vào nhà, Dực Luân thở dài nhìn xuống hạ thân mình, cuối cùng vẫn phải nhịn lại mà lái xe đi, miệng lẩm bẩm.
- Muốn lấy chiếm được mỹ nhân phải chịu khó, nhịn một chút nha... Mai tao sẽ cho mày ăn no.
Lê Hương có một cái tết vui vẻ bên gia đình, cùng cha mẹ về quê nội thăm họ hàng, chơi bời tưng bừng nhưng không quên luyện tập giữ dáng, ăn uống điều độ. Nghỉ tết xong, trở lại công ty, Cao Thùy hưng phấn bừng bừng thông báo Lê Hương có sẽ ký hai hợp đồng, một với công ty đồ gia dụng Dực thị, một với mỹ phẩm Sattain chụp hình và quay quảng cáo son. Lê Hương vui mừng vì được đưa lên phòng tập số 1, sánh vai cùng các người mẫu đàn chị khác. Hiện tại cô còn nổi tiếng hơn so với nhiều người mẫu trong phòng tập số 1 nên không tránh khỏi bị ghen ghét, ngầm tỉa tót. Thế nhưng khắp nơi đều có camera, giáo viên và các quản lý dù không thích Lệ Hương cũng phải chịu trách nhiệm nếu người mẫu nào đó bị thương nên không dám làm bậy. Lê Hương được đồn rằng có kim chủ chống lưng, bọn họ nịnh nọt cô, mong thân thiết để chấm mút hào quang, có nhiệt, Lê Hương chỉ nhàn nhạt đáp lại.