Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Phải. Các nữ đại gia vẫn bao nuôi tình nhân đó, chị nuôi em đi, em phục vụ mình chị thôi, được không? 

Thẩm Hoa nhìn chằm chằm vào Huỳnh Tôn một hồi, bật cười. 

- Nhu cầu của tôi cũng không nhiều đến mức phải nuôi cậu đâu. 

- Em dễ nuôi lắm, không tốn tiền đâu. Nha, nha... 

Ánh mắt Huỳnh Tôn long lanh, kết hợp với khuôn mặt nam tính trông rất buồn cười. Rõ ràng y không sinh ra để làm nũng với người khác, hình tượng lưu manh bất cần, phóng khoáng, lười biếng vẫn thích hợp hơn. Thẩm Hoa khẽ vuốt cằm y. 

- Để tôi suy nghĩ đã. Khi nào nghĩ xong sẽ gọi cho cậu. 

Đây là một cách từ chối khôn khéo. Huỳnh Tôn thất vọng. - Được, em sẽ đợi. 

Tháng mười một đến ngày càng gần, Lê Hương bận rộn chuẩn bị cho show diễn thời trang 

quảng bá bộ sưu tập đồ bình dân mùa đông của Derefout. Nói bình dân tức là bình dân so với Derefout thôi chứ giá không hề rẻ chút nào. Một chiếc áo khoác rẻ nhất đã có giá tới hơn hai triệu, váy áo cũng như vậy, không hề rẻ. Dùng lương kế toán cũ của Lê Hương thì chẳng mua được mấy bộ. 

Cô tập đi catwalk cùng với các đàn chị khác, học được rất nhiều kinh nghiệm, cố gắng gấp đôi người bình thường, về nhà còn luyện tập thêm. 

Một buổi tối thứ bảy, Lê Hương về nhà lúc bày rưỡi, tưởng bố mẹ chờ cơm mình nhưng vừa bước vào đến nơi đã ngơ người vì thấy em trai đang ngồi ở bàn ăn cùng với Mạc Tuân và bố mẹ. Cả nhà ăn lẩu mà không chờ cô. Huy Nam đã lâu không về nhà, nhìn thấy Lê Hương thì ngạc nhiên kêu lên. 

- Ở, người mẫu nổi tiếng của chúng ta hôm nay không ăn tiệc với công ty sao? 

- Tiệc nào? – Lê Hương nhăn nhó. - Bố mẹ, sao mọi người người không chờ con? 

Mẹ cô ngạc nhiên. 

- Mẹ tưởng con nhắn tin cho em báo là ăn tiệc Với người ở công ty cơ mà? 

- Con có nhắn cái gì đâu? Con còn không biết Huy Nam về nhà nữa cơ. 

Lê Hương Phi tới gõ vào đầu em trai. 

- Thằng mọt sách này, mày lừa bố mẹ, cho chị ăn đồ thừa à? 

Huy Nam che đầu cười gian, khuôn mặt trí thức sáng sủa trở nên vênh váo vô cùng. 

- Tại chị hay về muộn đấy. Cho nhịn luôn... 

- Chị đi làm chứ có đi chơi đâu. - Lê Hương tự lấy bát đũa cho mình, ngồi xuống. 

Mạc Tuân gắp đồ ăn cho cô. - Mọi người cũng vừa ăn được một lát thôi. 

- Cả anh nữa, anh không nhắn cho em gì cả. - Lê Hương lườm Mạc Tuân, phụng phịu oán hận. 

- Anh nghĩ em về nhà rồi... 

Mạc Tuân nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, sủng nịnh đến nỗi Huy Nam nổi da gà, nhưởn mày. 

- Hai người bao giờ thì cưới vậy? 

Lê Hương bị sặc, nghiêng đầu ra phía sau họ khù khụ. Mạc Tuân cười tươi hớn hở. 

- Khi nào Lê Hương đồng ý bọn anh sẽ lập tức cưới luôn. 

Đúng là không còn gì để nói. Cô thậm chí còn chưa nhận lời hẹn hò với hắn. Huy Nam gật gù. 

- Xem ra hành trình của anh còn dài đấy. Nếu ép cưới thì may ra. 

- Con nói linh tinh cái gì thế? Ăn đi. - Ông Lê Khoan khẽ nạt. 

Huy Nam nhún vai, tiếp tục ăn. Lê Hương 

quay lại nhìn đứa em trai mười tám tuổi của mình, cảm thấy Huy Nam càng lớn càng chẳng còn đáng yêu như hồi nhỏ nữa. 

- Em đi học nội trú ở chung với học sinh hư à? 

- Đâu có, phòng em đều nhận được học bổng cả mà. Em cũng có còn là trẻ con nữa đâu. 

Câu nói này của Huy Nam khiến bố mẹ Lê Hương trầm mặt, không khí trở nên khó hiểu vô cùng. Đến cả Mạc Tuân cũng không tự nhiên, vớt đồ ăn trong nồi ra cho Lê Hương, không nhìn lên. Lê Hương gặng hỏi: 

- Như vậy nghĩa là sao? Mọi người làm sao thế ạ? Huy Nam, có phải em ở trường gây chuyện gì không? 

- Chẳng gây chuyện gì đâu, bố mẹ cứ lo linh tinh thôi. Chị ăn đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK