- [Mày cũng khá đấy, nếu là anh, anh bỏ lâu rồi.] - Dực Luận cười khùng khục.-[Có chứng cứ trong tay hả? Nếu Dương gia hỏi đến còn có cái trưng ra.]
- Em có rồi. Dạo này tâm trạng của anh tốt thế? Cưa được nhóc con kiêu ngạo và khó tính kia rồi à?
- [Hi hi, xơi luôn rồi nha. Ngon lắm...]- Dực Luân định buồng giọng cợt nhả, khoe khoang như mọi khi những hãm lại. - [Tao không được nói đến chuyện riêng tư đó, ẻm mà biết chắc tao lại ăn tát. Đời tạo sau khi quen ẻm ăn tát bằng cả mấy kiếp nữa cộng lại mất.].
Dực Minh bật cười.
- Nhưng cậu ta là con trai mà, anh không sợ bố mę...
- [Không sợ.Từ nhỏ đến giờ tao có sợ à? Họ sống cuộc đời của họ, tao sống cuộc đời của tao, không ai chết thay ai được.]
Tài giỏi như Dực Luân mới không sợ chứ Dực Minh vẫn phải nhìn sắc mặt của bố mẹ. Gã thở dài, nói dăm ba câu nữa thì cúp máy.
Dương Huế ngồi trong phòng mình khóc hu hu, tức giận vì không gọi điện được cho Dực Minh. Nhắn một loạt tin gã cũng không trả lời thì
càng ức.
Cô ta nghĩ tất cả là tại Lê Hương, nếu Lê Hương không bám lấy, quyến rũ Dực Minh, gã sẽ không xiêu lòng mà đối xử đặc biệt với Lê Hương. Vậy thì Dương Huế cũng không có lý do gì để hại Lê Hương rồi tự hại chính mình cả.
Dương Huế tức giận vùng dậy chạy đi thay quần áo, muốn đi tìm Lê Hương để cho một trận.
Cô ta lao ra ngoài, tự mình lái xe đến trụ sở Derefout, như mọi lần lao tới cửa dành cho nhân viên để để quẹt thẻ nhưng quẹt mãi không được. Dương Huế tức giận chạy tới cửa cho khách, trình thẻ khách ra. Bảo vệ lập tức thu luôn thẻ của cô ta, lịch sự nói:
- Cô Dương Huế, cô đã bị xóa khỏi danh sách khách của Derefout, bị cấm tới đặt chân lên tầng 10 và tầng 7. Đừng tự làm mình mất mặt nữa.
- Cái gì? Anh có biết tôi là ai không? Tránh ra ngay cho tôi...
Bảo vệ đó vẫy hai bảo vệ khác tới, vẫn nói chuyện rất lịch sự.
-Tôi không biết cô là ai cả, chỉ biết người trả lương cho tôi không phải là cô. Người thuê yêu cầu, chúng tôi phải tuân theo nếu không chúng tôi sẽ mất việc.
Dương Huế nổi khùng lên, quát lớn. - Các anh dám đụng vào tôi sao? Đụng đi, các anh cũng lập tức mất việc ngay. Tôi sẽ gọi cho bố tôi... .
Bảo vệ kia mỉm cười, chỉ vào các camera.
- Cô Dương Huế, quanh đây đều có camera, hai nhân viên của chúng tôi đang đứng cách cô một mét rưỡi theo tiêu chuẩn quy định, tay họ để sau lưng chứ đã đụng vào người cô đâu? Cô la hét như vậy làm ảnh hưởng tới người khác, có thể coi là gây rối rồi. Tòa nhà này thuộc sở hữu của ông Dực Luần mà người yêu cầu cấm cửa cố lại là Tổng giám đốc Dực Minh, em trai ông ấy, cô nói xem họ có đuổi việc chúng tôi không? Cô thông cảm cho, chúng tôi chỉ làm theo chức trách của mình.
Các nhân viên đi qua đi lại, lễ tân, bảo vệ và khách ra vào bắt đầu chỉ trỏ bàn tán với nhau. Dương Huế tức quá cứ thế lao vào bảo vệ kia, định xông thẳng vào bên trong.
Bảo vệ lập tức hét lên một tiếng, lăn đùng ra đất ôm bụng khiến Dương Huế đơ người. Hai bảo vệ còn lại hô hoán lên.
- Dương đại tiểu thư đánh người rồi...
Các bảo vệ khác ùn ùn chạy tới, cùng nhau lập thành một tường người chắn trước mặt Dương Huế, không cho cô ta qua nhưng nhất định không đụng vào cô ta. Dương Huế gào lên.
- Tôi không đánh người, vu khống.
Những người xung quanh lắc đầu ngao ngán.
- Chính cô ta lao vào người khác mà dám bảo không đánh người.
- Đúng là vô học, tiểu thư con nhà giàu làm trò gì thế không biết?
- Người ta đã không cho vào thì thôi đi, tự tìm đến làm mình mất mặt.