Dương Huế tức điên lên, mắt đỏ ngầu lên, đứng chỉ tay vào mặt các bảo vệ mà không làm gì được. Các vị khách cần dùng cửa này khó chịu lên tiếng.
- Có kia, cô không được vào thì tránh ra cho chúng tôi còn đi chứ? Cố định gây rối đến bao giờ? Bảo vệ người ta lịch sự hết mức rồi, họ cũng làm việc của họ thôi, có thù oán gì với cô đầu mà cô đánh người.
- Đúng đấy. Họ không dám đụng vào cô chứ ở công ty của tôi mà thế này, tôi cho người lôi đi lâu
rồi.
- Cô là con cái nhà nào vậy? Cậy bố cậy mẹ sao? Chúng tôi còn phải làm việc, tránh ra đi.
Dương Huế vừa tức vừa xấu hổ, chửi ầm lên.
- Không phải việc của các người, nói cái gì mà nói.
Thế nhưng cô ta vẫn phải quay người rời đi, tức tối lẩm bẩm chửi Dực Minh, Lê Hương, Thẩm Lăng và Hân Lạc.
Mạc Tuân đứng sau cây cột lớn, chứng kiến toàn bộ, mắt tối lại, nhếch mép cười khẩy khinh bỉ. Hắn cầm thẻ khách VIP do Dực Luân cung cấp, tay xách một cái túi sang chảnh đựng cơm hộp, chờ Dương Huế đi khỏi rồi mới tiến tới cửa quẹt thẻ cho khách. Dương Huế đi, các bảo vệ lập tức tránh sang một bên cho khách tự quẹt thẻ, lần lượt đi qua để vào. Mạc Tuân nối theo họ, đi lên tầng bảy.
Lê Hương vừa tập luyện xong, đang lau mồ hôi, chưa kịp ra khỏi phòng tập thì một chị thư ký của Thẩm Lăng mở cửa, gọi cô.
- Người mẫu Lê Hương có ở đây không nhỉ? - Dạ, em đây ạ. – Lê Hương vội vã đứng lên. Chị thư ký mỉm cười.
- Có khách VIP tìm em. Hình như em không cầm điện thoại nên ngài ấy không gọi được.
Lê Hương sửng sốt đi ra. - Vâng ạ, điện thoại em để ở tủ phòng thay đồ. - Đi cùng chị.
Chị thư ký mỉm cười dẫn Lê Hương tới phòng chờ của khách VIP rồi đi. Lê Hương mở cửa vào, nhìn thấy Mạc Tuân đang ngồi bên trong hút thuốc thì thở dài, vai rũ xuống.
- Anh dọa sợ chết em rồi, nghe nói có khách VI.P tìm, em tưởng mình lại phải tiếp nhân vật
LA
nào tương tự như mẹ anh.
Mạc Tuân bật cười. - Em được nghỉ trưa chưa?
- Em vừa được nghỉ ạ. Có chuyện gì vậy? Anh có việc tới đây ạ?
- Đi, lên sân thượng với anh. Mạc Tuân đứng dậy xác cái túi sang chảnh. Lê Hương nhìn chằm chằm vào nó, cảm thấy thích vô cùng, thắc mắc không biết Mạc Tuân có định tặng cô cái túi này không. Cô có thể dùng nó để đựng quần áo và ví nhỏ của mình mà không phải xách theo túi giấy đựng quần áo mỗi lần mang đồ về nhà giặt.
Khi họ vào thang máy, gặp một số người trong công ty, Lê Hương cúi chào. Bởi vì Mạc Tuân gọi thang máy đi lên nên các đồng nghiệp không vào cùng, nhìn Mạc Tuân với ánh mắt tò mò rồi cụp mắt xuống vì không được phép soi mói người khác, như vậy là bất lịch sự.
Mạc Tuân mỉm cười.
- Đây là lần đầu anh đến Derefout, nhắn tin cho em không được nên hỏi nhân viên.
- Điện thoại em để trong tủ ạ. Sao anh lại là khách VIP vậy?
Mạc Tuân lấy thẻ trong túi quần ra. - Dực Luân cấp cho anh đấy. Lê Hương nghe đến tên Dực Luân thì không vui, mặt nhăn lại. Mạc Tuân nhìn ra, chẳng hỏi gì cả, im lặng cho đến khi lên đến tầng thượng.
Tầng thượng được sử dụng để làm quán cafe, có mái che, Mạc Tuân đưa Lê Hương ra bàn, gọi cafe và sữa chua đánh đá rồi đặt chiếc túi lên bàn, lấy hai hộp cơm đẹp long lanh bên trong ra.
Lê Hương ngạc nhiên nhìn.
Nhân viên trong tòa nhà cũng hay lên sân thường gọi cafe rồi ăn đồ hộp mang theo nhưng cafe trên này rất đắt nên Lê Hương chẳng bao giờ lên. Cô liếc nhìn xung quanh, thấy có mấy chị lớn tuổi cũng đang dùng bữa trưa thì thở phào nhẹ nhõm, tươi cười hớn hở.
- Sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy ạ? Hôm qua đã về muộn rồi...
Mạc Tuân mở hộp, nhấc từng khay xuống, mỉm cười.
- Anh muốn mang cơm cho em.