Dực Minh lấy điện thoại ra đặt Pizza, nhắn tin cho bảo vệ nhận hộ rồi đi tắm.
Đường đường là nhị thiếu gia của Dực thị mà lại phải cun cút đi hầu người khác, để bị dắt mũi sao? Bao nhiêu tình cảm, trách nhiệm, kiên nhẫn với Dương Huế bị vụ việc này thổi bay, Dực Minh chán ngán lắm rồi, chẳng muốn dính đến cô ta dưới bất cứ hình thức nào nữa.
Và lại lâu nay ngủ với Dương Huế, gã toàn tưởng tượng ra hình ảnh của Lệ Hương, như vậy là tàn nhẫn với Dương Huế và chính gã. Dực Minh cảm thấy tội lỗi, tự thấy mình đáng ghê tởm vì khao khát một người Con gái khác trong khi bản thân mình đã có bạn gái.
Đứng dưới vòi nước ấm, cảm nhận nước xối lên đầu như rửa trôi toàn bộ sự nặng nề và trách nhiệm của bản thân, Dực Minh thở dài nhẹ nhõm.
Dứt khỏi một mối quan hệ mà cảm thấy nhẹ nhõm thì mối quan hệ đó đúng là sự kìm kẹp khó chịu, cần phải bị giải quyết ngay kẻo ảnh hưởng đến cuộc sống. Dực Minh vốn là người tích cực, luôn tự tìm niềm vui, tự làm mình hạnh phúc, gã không muốn dính đến những người luôn tỏa ra năng lượng tiêu cực như Dương Huế.
Tắm xong, Dực Minh xuống nhà, thấy đồ ăn đã được mang đến, gã lấy bia ra tự mình uống chúc mừng sự thay đổi rồi không nhịn được, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lê Hương. Giờ gã đã là người tự do, hẹn cô đi ăn, đi chơi cũng không ai nói được gì. Có thể thoải mái đưa đón Lê Hương, công khai tán tỉnh mà không sợ bị ai bàn ra tán vào.
Thậm chí gã muốn biến lời đồn vô căn cứ của đám người rảnh rỗi kia thành sự thật, trở thành kim chủ của Lê Hương luôn. Nếu Lê Hương thực sự liếc mắt đưa tình, mong được làm người yêu Dực Minh thì còn gì bằng.
Với kinh nghiệm nhìn người bao năm của mình, Dực Minh cảm nhận được Lê Hương hiểu và có cảm tình với gã nhưng không biết tại sao cô khách sáo vô cùng. Giống như vừa muốn gần, vừa muốn xa... Đó có thể là một kiểu đưa đẩy, câu kéo của phụ nữ chăng.
Còn người đàn ông đón Lê Hương tên là Mạc Tuân, Dực Minh đã hỏi sơ sơ, quả là một đối thủ đáng gờm nhưng quên Lê Hương lâu như vậy rồi mà Mạc Tuân vẫn không tán tỉnh được thì Dực Minh có nhiều cơ hội hơn hẳn vì gã mới mẻ, đẹp trai hơn, giàu có hơn và chắc chắn là tâm lý hơn. Khuôn mặt Mạc Tuân rất đanh, tính cách hẳn là gia trưởng, bảo thủ và ghen tuông... Dực Minh nhìn người không sai đâu.
Dực Minh ngồi trong văn phòng xem báo cáo của thám tử tư về Lê Hương, nhíu mày khó chịu.
Thì ra gia cảnh của Lê Hương là như vậy, thảo nào gã cứ thấy cô giống với một tiểu thư cao sang quyền quý, còn nghĩ mình nhầm lẫn. Mạc Tuân cho nhà Lê Hương vay mười tỷ là đã có thể quấn lấy cô không rời, gạt Dực Minh sang một bên, khiến Lê Hương không thể từ chối hắn được, gã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lê Hương ra ngoài làm việc cũng chỉ vì phải trả nợ cho gia đình, mặc dù cô thích làm người mẫu nhưng nếu không có những khoản nợ đó Lê Hương mới có thể dễ dàng nói “không” với Mạc Tuân. Dực Minh gật gù hiểu ra lý do vì sao Lê Hương có cảm tình với gã nhưng không dám đến gần và không thích thú gì với Mạc Tuần mà vẫn phải khách sáo. Mạc Tuân theo đuổi cô cũng khá kiên trì, nếu Dực Minh không lập tức hành động, gã sẽ trở thành trâu chậm uống nước đục, có khi không có nước đục mà uống.
Hôm trước Mạc Tuân tìm đến tận công ty mang cơm trưa cho Lê Hương, đám người mẫu đồn rằng thực ra kim chủ của cô không phải là Dực Minh mà là Mạc Tuân. Dù chỉ nghe tin đồi
thôi Dực Minh cũng cảm thấy không thích. Gã lấy điện thoại ra nhắn tin hẹn Lê Hương tan làm đi uống cafe. Hôm nay Lê Hương ở công ty cả ngày, chiều năm giờ là tan thôi.
Lê Hương xem tin nhắn của Dực Minh sau khi thay quần áo xong, đang chuẩn bị đi về. Hiện tại mới là bốn rưỡi nhưng Dực Minh đã nhắn lại một tin nữa là đang chờ ở quán cafe khiến Lê Hương có muốn từ chối cũng không được.
Hôm nay Mạc Tuân hẹn đón cô đi xem phim, Lê Hương cảm thấy rất mong chờ nhưng nể Dục Minh, thấy vẫn còn sớm nên quyết định đi gặp gã một lát. Lê Hương đã từ chối Dực Minh rất nhiều lần, không tiện từ chối lần nữa.
Cô nhắn tin cho Mạc Tuân.
Lê Hương: Em sang quán cafe đối diện trụ sở gặp sếp một chút, nếu anh đến thì vào đó luôn nhé, lấy cớ đưa em đi.