- Em đã từng chơi những thứ đó à?
- Vâng ạ. Thanh niên thời nay ai chưa từng chơi mấy trò đó chứ? Thích lắm.
Lê Hương vẫn đứng bên cạnh xe, chẳng hề có ý định mở cửa. Nếu hắn không đồng ý chắc cô chẳng thèm đi cùng hắn nữa. Đời trước chưa bao giờ Mạc Tuân đưa Lê Hương tới những nơi như khu vui chơi cả. Hiện tại cô nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh mong chờ như vậy, hắn không nỡ từ chối, cuối cùng gật đầu:
- Được, anh đưa em đi. Chơi một lát rồi đi ăn tối nhé.
Lê Hương thất vọng vì Mạc Tuân không phản đối, huy động hết cơ mặt để cười tươi tắn.
- Vâng ạ. Cô mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào, ngâm nga hát.
Mạc Tuân vào xe, liếc nhìn Lê Hương, từ từ lái xe đi.
Cô thất vọng vì hắn đồng ý, vậy thì chưa chắc Lê Hương đã muốn đi chơi công viên hay chỉ đang bày trò làm khó hắn để khiến hắn cự tuyệt rồi có cớ bỏ hắn lại. Đồng ý với cô vô điều kiện sẽ khiến cô không thể đá hắn sang một bên được, vậy là có thể ở bên cạnh cô.
Mạc Tuân rút ra được kinh nghiệm xương máu, gật gù quyết định sẽ chiều chuộng Lê Hương bất chấp để khiến cô quay trở lại bên hắn, yêu hắn như trước kia.
Mạc Tuân tỉnh lại trên giường bệnh viện, những ký ức kiếp trước, kiếp này lẫn lộn khiến hắn không thể phân biệt được đâu là thực, đầu là mơ cho đến khi hắn nhìn thấy Lê Hương đang nằm gục bên giường.
Cô vẫn mặc bộ đồ hôm qua, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn. Cơn đau ở hông phải và cảm giác ấm nóng nơi bàn tay Lê Hương truyền đến khiến hắn nhớ ra mọi chuyện.
Đêm qua có kẻ muốn đâm Lê Hương, hắn chạy đến trong đường tơ kẽ tóc, dính một dao, mất máu và ngất lịm đi trên đường tới bệnh viện.
Mạc Tuân nhìn Lê Hương nằm ngủ gục bên giường vừa hạnh phúc vừa xót ruột. Hắn muốn bế cô lên giường nằm cùng nhưng toàn thân vô lực, hông đau buốt khó chịu vô cùng.
Cửa phòng bệnh mở, bố mẹ hắn đi vào, sau lưng họ là Dực Luân.
Thái Cầm khe khẽ reo lên. - Mạc Tuân, con tỉnh rồi... Mạc Tuân nhếch mép cười.
Tiếng động khiến Lê Hương choàng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn hắn.
- Mạc Tuân, anh có sao không? Có đau lắm không? Mấy giờ rồi, để em đi mua đồ ăn sáng cho anh.
- Không cần đâu, tôi mang đến rồi đây. Thái Cầm lạnh lùng bước vào phòng.
Lê Hương quay lại nhìn, cúi chào, lông mày nhíu lại khiến Thái Cầm bực mình, nói lên tiếng.
- Thái độ gì thế?Vì cô mà con trai tôi mới bị đâm.
- Vậy sao? – Lê Hương hừ lạnh.- Lỗi không phải tại kẻ thuê người đầm tôi mà tại tôi ư? Logic của thương nhân đấy ư?
- Cô.- Thái Cầm không ngờ Lê Hương sẽ bật lại, chỉ vào mặt cô.
Lê Hương đứng dậy khỏi ghế.
- Điều đầu tiên mà bà nghĩ đến không phải là tìm ra hung thủ đâm con mình bị thương mà đổ lỗi cho tôi ư? Tôi làm sao? Lần này bà lại nghe ai đàm tiếu, nói đông nói tây cái gì rồi? Bà có định hẹn tôi ra quán cafe, đổ lỗi rồi tát tôi, hắt nước vào mặt tôi nữa không?
Không chỉ Mạc Tuân mà vợ chồng Mạc Đông và Dực Luân cũng vô cùng ngạc nhiên vì phản ứng của Lê Hương. Mạc Đông nhìn vợ bằng ánh mắt khó tin.
- Thái Cầm, chuyện đó là sao?
Thái Cầm bối rối nhìn chồng, mắt chớp liên tục, không trả lời, đổ cháo ra bát tô.
Lê Hương quay lại hỏi Mạc Tuân.