- Nếu cô đã biết chuyện thì tôi cũng không cần phải giả bộ nữa. Phải, chính tôi đã thuê người đâm cô bị thương đấy, thì sao nào? Cô làm gì được tôi? Có tưởng mình có kim chủ chống lưng thì ngon chắc? Chỉ cần bố tôi nói một câu, tôi sẽ có được vai diễn còn ngon lành hơn cô gấp trăm lần.
- Dương Huế, mạng người đầu phải cái để cô lôi ra đùa cợt, thích là bỏ tiền thuê người đâm chém như vậy? – Lê Hương tức giận quát lên.
- Ai bảo cổ cướp Dực Minh của tôi, khiến anh ấy chia tay tôi.Vì cô mà tôi phải lăn vào Derefout làm việc rồi bị người ta sỉ vả. Tôi trả thù không được sao? - Dương Huế gào lên chống chế.
Lê Hương nhăn mặt.
- Dương Huế tôi cướp Dực Minh của cô khi nào? Cô nhìn xem hiện tại Dực Minh đang hẹn hò
Với ai, tôi đang sống chung với ai mà cô cứ mở miệng ra là nói cướp, cướp.Ai khiến cô vào Derefout, ai bắt cô phải cướp hợp đồng của tôi? Ai bắt cô cướp xuất diễn show thời trang của tôi? Đều là tự cô làm, tự cô chuốc lấy, khi hậu quả tìm đến thì cô đổ lỗi cho người khác. Cũng giống như cô cướp thịt trên tay tôi để ăn, ăn xong đau bụng thì quay lại đánh tôi.Ai khiến cô cướp? Tôi dí dao vào cổ cô à?
Dương Huế hét lên.
- Đừng có dối trá nữa. Cô quyến rũ Dực Minh, khi anh ấy chia tay với tôi rồi cô lại không thèm nữa, quay qua Mạc Tuân chứ gì? Chỉ tiếc là gã kia đâm trượt, nếu đâm trúng, vai diễn trong phim TruyVết đã thuộc về tôi rồi.
- Đồ độc ác.Vì tranh giành một vai diễn mà thuê côn đồ đâm chém người, cô có còn là con người người không vậy? Dực Minh biết những chuyện này là do cô làm chắc cảm thấy ghê tởm lắm đấy.
- Rất tiếc, anh ấy không bao giờ biết được đầu. – Dương Huế hừ lạnh, kiêu ngạo. - Các người làm gì có bằng chứng.
Lê Hương nhìn Dương Huế bằng ánh mắt kinh thường.
- Trong khi cô thích thú ở đây đắc ý thì Dực Minh đang ở Derefout vun đắp tình cảm với người yêu mới kia kìa. Chẳng hiểu mục đích của cô là gì nữa.
Mặt Dương Huế nhăn lại.
- Nói dối, Dực Minh thích cô, làm gì có người yêu mới nào.
- Không tin thì thôi, tôi cũng chẳng hơi đâu mà thuyết phục cô phải tin chuyện đó. Cô cứ cướp, cứ giật với tôi đi, bản thân cô cũng chẳng quay lại được với Dực Minh đầu vì càng ngày cô càng xấu xa, hình tượng thật là để tiện.
Dương Huế tức tối vung tay lên muốn tát Lê Hương nhưng cô bắt lại, bóp mạnh khiến Dương Huế đau tái mặt.
- Đánh tôi mà dễ như vậy sao? Tôi đâu có phải miếng đậu cho cô muốn bóp thì bóp. Dành được vai diễn rồi thì diễn cho tốt đi, đừng có chặn đường đổ lỗi cho người khác nữa.
Lê Hương hất Dương Huế rồi bỏ đi. Cô ta tức điên người nhưng không tin lời Lê Hương nói, gọi điện thoại cho Dực Minh.
- [Alo, ai gọi đấy?]
Một giọng nữ vang lên khiến Dương Huế sửng sốt cao giọng.
- Ai đang cầm điện thoại của Dực Minh vậy? Tôi là Dương Huế đây.
- [À, Dương tiểu thư, vì số lạ nên... Dực Minh, bạn gái cũ của anh gọi này]
Cô gái kia tạo ra âm thanh như vỗ nhẹ lên
người Dực Minh. Hiện tại là bốn giờ chiều, chẳng lẽ Dực Minh đang ngủ sao?