Dực Minh thở hắt ra một hơi.
- Cô bị làm sao vậy? Không có những người mẫu đó cô tự mình ra cửa hành đứng làm mẫu hả? Ti tiện? Ai ti tiện? Họ bán sức lao động, cô mua giá trị của họ để làm lại cho mình, bản thân cô ngồi không một chỗ để hưởng tiền bạc do họ làm ra mà cô dám nói họ ti tiện? Dương Huế, cô có học được cái gì từ Dương gia và bao nhiêu trường lớp mà cô đã theo không? Đại tiểu thư của một đại gia tộc mà ăn nói như vậy sao? Ra
ngoài gào ầm ĩ lên, cao giọng chỉ đạo tôi đuổi việc nhân viên và hai người và vào nhau giữa đường à? Đây là cuộc đời, không phải Dương gia hay phim ảnh. Họ là nhân viên Derefout chứ không phải người hầu nhà cô để thích đuổi là đuổi, thích đánh là đánh. Thời buổi này người ta cũng không đánh người giúp việc đầu.
Dương Huế thở hổn hển, quát lên.
- Anh tin cô ta không tin tôi.Anh có coi tôi là người yêu không?
- Bởi vì tôi thấy quá đủ sự vô lý của cô rồi. Cô càng ngày càng thái quá, chẳng thể chịu nổi. Cô ra ngoài gây chuyện, nói dối, đổi trắng thay đen, lúc nào cũng cho rằng mình là trung tâm vũ trụ, cả thế giới này phải xoay quanh dưới chân mình. Tôi không tin cô đấy, cô đàng hoàng lại thì nói chuyện, bằng không chia tay đi.
Dương Huế bật khóc. - Anh dám nói chia tay tôi sao?
- Sao mà không dám? Thế nào, có phải cô lại định chạy về mách bố mẹ để họ gây áp lực lên bố mẹ tôi không? Hồi mới yêu cô đầu có như thế này?Vừa phải thôi, tôi không phải cái giẻ chùi chân của cô. Xuống xe.
Dương Huế không thể tin vào tai mình, mở bật cửa xuống xe, sập cửa lại. Dực Minh đạp ga lái vèo đi không hề do dự, bỏ mặc Dương Huế đứng đó gào theo.
- Dực Minh, anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Anh sẽ phải hối hận.
Dực Minh không nghe thấy, cũng không muốn nghe. Dương Huế đứng đó tức giậm chân, vừa khóc vừa rút điện thoại ra lướt danh bạ muốn gọi người đến đón. Cô ta gọi cho Thẩm Lăng, giám đốc thời trang Derefout, bạn của cả Dương Huế và Dực Minh.
- [Thẩm Lăng đang nghe.]
- Thẩm Lăng, anh đang ở đâu vậy? Có thể đến đón em được không?
Thẩm Lặng im lặng hai giây, vừa nói vừa cười.
- [Dương Huế, em đang ở đâu? Anh vừa thấy em đi với Dực Minh mà. Lấy cho tôi báo cáo kia. Đúng rồi, cảm ơn.]
Thẩm Lăng đang làm việc, nói với nhân viên bên cạnh mình.
- Dực Minh bỏ em ở tầng hầm trung tâm thương mại Đặng Tuấn Quy, anh đang ở đâu, tới đón em đi..
Thẩm Lăng thở dài.
- [Lại cãi nhau sao? Giờ anh đang rất bận không thể đi đâu được. Em gọi lái xe đến đón đi. Dương gia chẳng lẽ không có lái xe nào rảnh rỗi sao?]
- Em gọi lái xe làm gì? Họ đâu có đi uống rượu cùng em được. - Dương Huế khó chịu cao giọng.
- Anh có đến đón không?
- [Anh đang làm việc không đi được, xin lỗi em nhé. Khi nào rảnh gặp sau.]
Thẩm Lăng cúp máy luôn trước khi Dương Huế kịp nói gì đó. Cô ta tức điên lên, muốn ném điện thoại xuống nhưng cuối cùng không làm, tiếp tục lướt một loạt số. Đột nhiên Dương Huế thấy một số lưu là “Đàn anh clb bắn cung”, cô ta ấn gọi thử xem số này của ai. Chuông đổ hai hồi thì người kia bắt máy, giọng trầm ấm vang lên.
- [Alo, tôi nghe.]
- Mạc Tuần? – Dương Huế cao giọng hỏi. – Đây có phải số của Mạc Tuân không ạ?
Im lặng hai giây, Mạc Tuấn nói: - [Xin lỗi, nhầm máy rồi nhé.] Sau đó hắn cúp máy.