- Mạc Tuân, công ty cậu nghỉ rồi chứ? - Vâng, đã nghỉ hết từ hôm qua rồi ạ.
- Tôi nghĩ tin đồn cậu và Lê Hương là một cặp vốn chỉ là đồn nhảm nhưng hình như tôi nhầm rồi thì phải. - Ánh mắt Dực Minh lấp lánh khác thường.
Mạc Tuân gật đầu.
- Đó không phải tin đồn đâu ạ. Tôi đang theo đuối Lê Hương.
- Vậy sao? Cậu không biết kéo tài nguyên về cho bạn gái ư? Tôi thấy Lê Hương xứng đáng nhận được nhiều hợp đồng hơn thế này. Dực Minh giao mọi chuyện cho Thẩm Lăng nhưng các mối quan hệ của Thẩm Lăng đâu có rộng bằng cậu.
Trước ánh mắt như hổ rình mồi của Dực Luân, Mạc Tuân chỉ có thể cười lịch thiệp, rót trà cho gã.
- Tôi quen biết sơ sơ, không phải người trong ngành giải trí nên không rành.Anh có thể chỉ cho tôi vài mối tốt được không?
Dực Luân bật cười. - Hồng Nụ cũng là chỗ quen biết với cậu đấy
nhỉ?
- À... có quen sơ sơ. Mạc Tuân cụp mắt xuống, che giấu sự cáu kỉnh.
Lê Hương nhìn từ Dực Luân sang Mạc Tuân, cảm thấy cuộc nói chuyện này thật khó hiểu. Cô nói với Dực Luân.
- Tôi vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới người mẫu, nên phát triển theo con đường bình thường thì hơn. Nếu núp bóng kim chủ để làm việc sẽ bị người đời đàm tiếu. Đi lên bằng đường tắt cũng không được vẻ vang.
Dực Luân bật cười, khẽ lắc đầu.
- Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không dám phản đối. Đồ gia dụng Dực thị cần người mẫu để chụp ảnh, quay quảng cáo một số sản phẩm mới ra vào tháng hai sang năm.Tôi quyết định chọn cô làm người mẫu, một công đôi việc, vừa là người mẫu bàn tay vừa là người mẫu sản phẩm. Như vậy không cần phải thuê hai người cũng chẳng cần ghép tay người nọ vào người kia. Tôi sẽ cho người liên hệ với quản lý của cô để bàn về hợp đồng. Hợp tác với Dực thị cô sẽ được nhận thù lao trên trời và đãi ngộ ngoài lề hậu hĩnh.
Khí thế của Dực Luân thay đổi hẳn, giống như một sếp lớn đang thông báo với nhân viên quyết định nâng lương cho họ chứ không hỏi ý kiến của ai, cũng không quan tâm người đó có đồng ý nhận không. Lê Hương sửng sốt.
- Nhưng mà... người mẫu quảng cáo phải là người nổi tiếng, có độ nhận diện công chúng cao.
- Ha ha. Không cần thiết. Đồ gia dụng Dực thị đã có chỗ đứng trên thị trường, không cần dựa vào danh ca sĩ, diễn viên nổi tiếng nào cả. Khách hàng cũng không mua đồ gia dụng của chúng tôi chỉ vì thấy mấy cô ca sĩ quảng cáo trên tivi, họ mua vì chất lượng, nhắc đến Dực thị sẽ nghĩ ngay tới đồ gia dụng hoặc ngược lại.
Dực Luân khua tay vòng quanh nhà Lê Hương. Cô nhìn một lượt, sửng sốt nhận ra hình như đồ điện nhà mình hầu hết đều là của Dực thị, cảm thấy tay khẽ run lên.
Kẻ ngồi trước mặt không phải là người mà nhà “đã từng” giàu như gia đình cô có thể hiểu và đối phó được. Mặc dù cũng là tầng lớp trên, khá hơn so với người bình dân nhưng rõ ràng Dực Luân ở trên chín tầng mây trong khi Lê gia giỏi lắm chỉ ở vị trí đỉnh của tòa cao ốc nào đó.
Cô cúi đầu. - Cảm ơn anh đã chiếu cố ạ. Dực Luân gật gù hài lòng.
- Không có gì. Dù sao cô cũng là người mẫu của Derefout, tôi có cổ phần, đương nhiên miếng ngon phải dành cho gà nhà trước rồi. Đừng để tôi phải thất vọng.
- Vâng ạ.
Lê Hương cảm thấy bị áp lực vì câu cuối cùng. Đúng là khí thế của kẻ thành công cũng khác. Rõ ràng Dực Luân trên cơ Dực Minh và Mạc Tuân, khoảng cách xa vời vợi.