Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương còn muốn trả thù Mạc Tuân và Dương Huế nữa nhưng hiện tại cô chưa đủ khả 

năng, tạm thời gác chuyện đó lại. Nghĩ đến đây, Lê Hương quay sang hỏi Mạc Tuân. 

- Anh không có bạn bè thân thiết gì sao? 

- Không có.- Mạc Tuần nhìn thẳng vào mắt cô, khẳng định chắc nịch. 

Lê Hương lấy điện thoại ra, đối camera trước, ấn quay phim, nhếch mép cười. 

- Ngài Mạc Tuân, ngài có thể nói cho tôi biết người bạn thân thiết nhất của ngài là ai không? Hiện tại tôi đang ghi hình, nếu ngài nói dối, tôi gửi video này cho bạn ngài thì ngài gặp rắc rối to đấy. 

- Anh không có bạn thân.

- Mạc Tuần nhìn thẳng vào điện thoại, nhấn mạnh.

- Không thân thiết với bất cứ ai. Bạn bè đại học chỉ có vài đứa, ra trường ai cũng có công việc riêng, ít liên lạc. 

Bạn làm ăn thì không thể gọi là thân thiết được, đều vì lợi nhuận cả. Em cứ giữ video này, gửi cho bất cứ ai mà em muốn. 

Lê Hương chớp mắt bối rối. 

- Thật chứ? 

- Thật. . Cô gật đầu, ngừng quay. 

Đồ dối trá! 

Thời điểm hiện tại Lê Hương chưa từng gặp Dương Huế lần nào, về lý mà nói cô không biết Dương Huế. Mạc Tuần dám khẳng định hắn không có người bạn thân thiết nào, để khi có cơ hội gặp 

Dương Huế, Lê Hương phải lỗi video này ra cho cô ta xem mới được. Đảm bảo Mạc Tuân được một trận giận dỗi, trách móc tung trời, chạy theo giải thích mệt nghỉ. 

Lê Hương ăn hết kem, Mạc Tuân dù có vẻ không thích nhưng vẫn cố gắng ăn. Sau đó cô đòi Mạc Tuân dẫn mình đi ăn vặt ở phố chợ đêm. Lê Hương đứng ăn liền một lúc năm xấu thịt nướng, tiếp tục chạy sang hàng mực nướng, bánh cuộn, bò nướng nấm kim châm... Đến khi no căng không ăn được nữa, cô đòi về. 

- Em mệt rồi, chân mỏi lắm, về thôi. 

- Ừ, về thôi. 

Mạc Tuân gật đầu đồng ý, ánh mắt lấp lánh ngập tràn ý cười. 

Lê Hương chột dạ. 

Sao hắn không cảm thấy phiền toái và khó chịu nhỉ? 

Suốt đoạn đường về Mạc Tuân không nói chuyện gì, im lặng lái xe. Lê Hương ngả người nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ về sự chiều chuộng và kiến nhẫn khó hiểu của hắn. 

Chẳng lẽ đàn ông khi mới thích, muốn tán tỉnh phụ nữ đều kiên nhẫn như thế này? 

Kiếp trước Lê Hương thuật theo Mạc Tuân vô điều kiện mỗi lần hẹn hò, hắn đưa cô đi đâu thì cô đi tới đó vì quá yêu thích hắn. Mạc Tuân tán tỉnh dễ dàng, hỏi cưới cũng dễ, vì thế nên hắn mới nhanh chán ư? Đã thế kiếp này có hành hắn lên bờ xuống ruộng thì thôi. 

Mạc Tuần dừng xe trước cổng, xuống mở cốp lấy đồ cho Lê Hương. 

- Cảm ơn anh ạ. 

- Hôm nay đi chơi vui chứ? 

Mạc Tuân giúp cô xách đồ vào tận cửa. Lê Hương mỉm cười ngọt ngào. 

- Vui lắm. Cảm ơn anh đã dành thời gian cho em. Em biết công việc của anh bận rộn mà vẫn làm phiền anh bắt anh phải đưa đi chơi, thật có lỗi. 

- Không sao. 

– Mạc Tuấn đưa đồ cho Lê Hương. 

Cô nhận lấy, cúi chào.

 - Anh về cẩn thận, em vào nhà đây. 

Mạc Tuân không trả lời, dường như vẫn muốn nói chuyện thêm, nhìn Lê Hương với ánh mắt đen đặc, tĩnh lặng đến khó hiểu. 

Cô tra chìa khóa vào Ổ, mở cửa vào nhà, mỉm cười với hắn một lần nữa rồi xách đồ vào sập cửa lại, coi như không thấy sự khác lạ trong cái nhìn kia. 

Mạc Tuân đứng bất động nhìn cánh cửa sập lại, lông mày nhíu chặt, cúi đầu rũ vai, thở dài. Hắn tần ngần một hồi rồi lặng lẽ đi ra xe, ngồi ghé lên đầu xe châm thuốc hút. Hắn ngẩn người, mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt lạnh lùng u ám khó tả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK