Lê Hương ủ rũ, thẫn thờ trở lại sofa ăn nốt mì, miệng đắng ngắt, sau đó lên phòng nằm lăn ra giường cố gắng ngủ.
Ba giờ chiều, Lê Hương bừng tỉnh vì điện thoại reo. Là Mạc Tuân gọi. Cô vớ lấy điện thoại, ấn nghe.
- Dạ... - [Tối nay em có muốn đi ăn gì đó không?
- Có ạ.- Lê Hương nói trong tiếng thở.- Em muốn uống rượu. Có thể đi chỗ nào đó ăn gà, uống rượu được không?
- [Ừm... Được chứ.Vậy anh đến đón em nhé.] – Mạc Tuân có vẻ không muốn cho cô uống rượu nhưng vẫn phải đồng ý, chắc sợ Lê Hương giận.
- Không cần đâu ạ. Em sẽ bắt taxi đến quán luôn, anh cứ tới thẳng đó đi. Sáu giờ mình gặp nha. Anh chọn quán rồi gửi địa chỉ cho em hay em
chọn ạ?
- [Để anh chọn đi. Anh sẽ tìm nơi nào có phòng riêng, ăn uống cho thoải mái. Bố mẹ về quê ngoại mai mới lên hả?].
- Vâng ạ. Mai em được nghỉ nữa, tha hồ uống. Lâu lắm rồi em không uống một trận đã đời...
Mạc Tuần cười trầm thấp, nói với giọng sủng nịnh.
- [Được, vậy để anh hầu rượu em. Xem em uống được bao nhiêu mà phải tình lúc bố mẹ không có nhà mới bung lụa nha.].
Lê Hương bật cười.
- Dạo này anh ăn nói thời thượng thật đấy. Lát gặp nha.
- [Ừ. Lát gặp.] Lê Hương buông điện thoại, thở dài.
Hình như Mạc Tuân vẫn chưa biết chuyện hợp đồng của cô bị cướp, tưởng rằng cô trốn bố mẹ uống rượu cho đã. Lê Hương làm gì sâu rượu đến như vậy. Cô buồn chán muốn uống rượu giải sầu một chút thôi mà...
Lê Hương ngẩn người hồi lâu rồi đi tắm, ăn mặc đơn giản nhưng sành điệu, khoác chiếc túi Thussty phiên bản giới hạn mà Mạc Tuần dùng để đựng hộp cơm, bỏ sẵn một bộ quần áo khác vào đề phòng mình ra nhiều mồ hôi còn có cái thay. Cô sẽ bắt Mạc Tuân đưa đi ăn uống, đi hát
karaoke cho đã đời, bỏ những ngày tháng ăn kiêng, thèm đủ thứ.
Lê Hương đến quán gà bảy món mà Mạc Tuân gửi địa chỉ, vừa xuống xe thì thấy Mạc Tuân đã đến rồi, đang đứng ở bên ngoài hút thuốc. Hắn mỉm cười với cô.
- Trông em như bước ra từ tạp chí ấy.
- Cảm ơn anh.- Lê Hương cười đáp lại. -Anh đặt phòng chưa?
- Anh đặt rồi, vào thôi.
Mạc Tuần nắm tay Lê Hương một cách tự nhiên, dẫn vào bên trong. Lê Hương cũng đã quen Với những tiếp xúc thân mật của hắn, không phản đối. Thỉnh thoảng hắn sẽ ôm cô, lâu lâu hôn một cái, dù cô không đồng ý hắn vẫn tìm cách cưỡng hôn cho bằng được sau đó tự mình khoái chí cười khúc khích, xem đó như chuyện thú vị lắm. Lê Hương bị vài lần thì quen, để cho hắn chấm mút một tẹo, hắn sẽ đỡ hậm hực hơn nhiều.
Họ vào phòng riêng, nhân viên nhanh chóng mang bốn cái đùi gà luộc nóng hổi và hai chai rượu quê ra. Lê Hương lau tay xong, cầm luôn đùi gà lên gặm ngon lành. Mạc Tuân hỏi:
- Trưa nay em ăn gì?
Ánh mắt hắn tràn ngập sự dịu dàng, yêu thương khiến Lê Hương cảm thấy ngại.