Dực Minh cho phép Cao Thùy đăng hình chụp mà Hồng Nụ gửi lên trang cá nhân của Lê Hương để quảng bá cho họ đồng thời cũng là quảng bá cho Lê Hương. Fan của cô lại được dịp hú hét ầm Ĩ, share ảnh khắp nơi, bàn tán về việc Lệ Hương xứng đáng được ký hợp đồng với các hãng nổi tiếng hơn, tay cô đẹp hơn người nọ người kia đã từng quảng cáo cho các nhãn hàng điện thoại, mỹ phẩm...
Lê Hương đọc bình luận của người hâm mộ, cười tít mắt.
Năm mới đến, cô đi xem show diễn thời trang cuối năm xong thì được nghỉ tết, nằm nhà. Mạc Tuân đến tận nhà chơi, biếu xén đồ tết nhưng Lê Hương ở trên nhà không thèm xuống, lờ hắn đi.
Tối hai bảy, Huỳnh Tôn gửi cho Lê Hương đoạn video trích được từ camera trước cửa quán bánh bao, quay lại cảnh Dương Huế và Mạc Tuân hùng hổ cãi nhau, Dương Huế lao vào tát Mạc Tuân. Lê Hương xem đến đó, cơn giận bùng lên trong lồng ngực, lòng chua xót. Thì ra...
Mạc Tuân chửi Dương Huế cái gì đó, Dương Huế vung tay lên định đánh tiếp, hắn bắt được,
hất mạnh ra phía sau khiến cô ta ngã ra, chảy máu. Mạc Tuân dường như rất điên tiết, đứng nhìn một hồi mới nâng Dương Huế lên, đưa đi như Lê Hương nhìn thấy. Cô đến muộn nên không chứng kiến Dương Huế đánh Mạc Tuân như thế nào, càng không nhìn thấy Mạc Tuân sau khi hất ngã Dương Huế rồi còn bực tức đứng nhìn một hồi mới ra sao. Đây không phải là vở kịch mà Lê Hương tưởng tượng ra rồi sợ hãi.
Cô sợ Dương Huế giả vờ ngã để lấy sự thương hại của Mạc Tuân và Mạc Tuân mủi lòng với Dương Huế nên đưa cô ta đi bệnh viện nhưng không... mọi chuyện hoàn toàn khác so với những điều Lê Hương tự mình vẽ ra trong đầu. Hắn bất ngã Dương Huế, máu chảy đầm đìa khiến hắn phải đưa cô ta đi viện. Nếu Lê Hương là Mạc Tuân, chắc chắn cô cũng hành động như vậy.
Lê Hương gục xuống ôm đầu. Cô giận oan hắn rồi.
Mạc Tuân nhắn tin cho Lê Hương khoảng một giờ sau khi Huỳnh Tôn gửi video cho cô.
Mạc Tuân: Anh đang ở bên kia đường. Xuống gặp anh chút được không?
Đã chín giờ rồi. . Lê Hương nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu rồi đứng lên mặc quần áo dài, khoác áo khoác, rón rén xuống nhà. Bố mẹ cô đã vào phòng xem tivi, Huy Nam thì ở trong phòng của nó nhưng chắc giờ này đang học bài, Lê Hương nhón chân nhẹ nhàng, mở cửa trước đi ra.
Cô cảm thấy hồi hộp như đi ăn trộm mặc dù nếu Lê Hương đi với Mạc Tuân, bố mẹ cô sẽ vui mừng chứ không hề tỏ ra khó chịu. Tim Lê Hương đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm thấy nhớ Mạc Tuân vô cùng, muốn nhanh chóng chạy ra nhìn hắn một cái.
Lê Hương nhẹ nhàng mở cửa nhà, cách người ra, bỏ chìa khóa vào túi rồi mới đóng lại. Chiếc Hollest đen của Mạc Tuân đậu bên kia đường Lê Hương lập tức nhìn thấy. Mạc Tuân ra khỏi xe, băng qua đường đứng trước cổng. Cổng gỗ thấp ngang ngực vốn chỉ dùng để trang trí, chẳng có tính chất che chắn gì vì an ninh khu này cực tốt, Lê
Hương vừa mở cổng vừa nhìn Mạc Tuân. Hắn nhìn lại cô với ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt khuất một nửa trong bóng tối khiến cô không thể thấy rõ biểu cảm. Mạc Tuân mặc áo khoác da và quần bò đen trông khá lạ mắt. Lê Hương vừa hé cổng hắn đã lập tức bước vào. Cô lùi lại, đi về phía ghế đá trong sân, muốn ngồi đường hoàng nói chuyện.
Mạc Tuân bước theo phía sau, đến khi Lê Hương dừng lại thì hắn nắm cổ tay cô kéo mạnh, ôm chầm lấy cô vào lòng. Lê Hương sửng sốt khi bị đôi tay mạnh mẽ ghì chặt, thân hình to lớn của Mạc Tuân áp sát, mùi đàn ông nồng đậm xốc tới, hơi ấm khiến cô nôn nao cả người, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Mạc Tuân vùi mặt hít hà hương thơm trên người Lê Hương, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống, thì thầm.
- Anh nhớ em...Anh nhớ em lắm... Làm ơn đừng giận nữa được không?