Dực Minh nhìn theo, vừa bất lực vừa khó chịu. Sau đó anh ta bước tới đối diện với Lê Hương, trong sự kinh ngạc của cô và nhân viên, quản lý của shop, Dực Minh cúi đầu.
- Xin lỗi cô, bạn tôi cư xử tùy tiện khiến cô thiệt thòi rồi.
Lê Hương vội vã cúi đầu theo.
- Dực tổng, không có gì đâu ạ. Ngài không cần phải làm như vậy đâu, tôi sẽ áy náy lắm.
Dực Minh ngẩng đầu lên.
- Hy vọng cô đừng để bụng chuyện này. Derefout có chế độ đãi ngộ với nhân viên rất tốt, tôi không muốn vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tới danh dự lớn.
- Vâng ạ, ngài cứ yên tâm. Làm ngành dịch vụ tôi cũng biết rõ những điều này ạ.
Dực Minh hài lòng gật đầu, mỉm cười với Lê Hương rồi đi vào trong, vẫy quản lý theo nói chuyện.
Lê Hương hú vía, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đứng bên ngoài mở cửa cho khách. Bộ váy cô đang mặc rất trang nhã, lịch sự và gọn nhẹ nên khi cô mở cửa, khách hàng thường bị giật mình vì tưởng cô là tiểu thư nhà nào đang từ trong đi ra. Lê Hương lấy gương soi mặt mình, thấy đỏ rực lên thì xoa xoa một chút, sau đó tiếp tục mỉm cười lịch sự như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dực Minh chắc chắn không để bụng nhưng Dương Huế thì có.
Kiếp này dường như Dương Huế chưa luyện được bản lĩnh đóng kịch của kiếp trước. Có thể vì không làm bạn với Mạc Tuân, không va chạm với thế giới khó khăn của hắn nên không có được sự vờ vịt khéo léo mà vẫn chỉ là một tiểu thư tính tình chẳng ra sao. Hoặc chưa đến lúc Dương Huế đạt được trình độ bạch liên hoa, phải chờ khoảng hai năm nữa, trải qua đủ thứ chuyện loằng ngoằng cô ta mới nảy sinh ý muốn tranh chồng người khác, đóng kịch giả vờ đáng thương. .
Dưới con mắt của nhiều người, một tiểu thư đỏng đảnh có thể được thông cảm, cho rằng đáng yêu vì chưa hiểu chuyện, vì có một gia đình thế này thế khác hay bị cha mẹ bỏ bê nhưng với đa số người, xấu tính vẫn là xấu tính. Dực Minh là người Dực gia, ngậm thìa kim cương từ nhỏ, không thua kém Dương gia nửa phần nhưng anh ta hành xử hoàn toàn khác so với Dương Huế. Người như Dực Minh sẽ không đời nào chấp nhận được cách cư xử của Dương Huế.
Dương Huế vào bên trong thử đồ, bắt đầu chê bai hết bộ này đến bộ nọ, nói bộ này khó nhìn, bộ kia không ổn. Thử đi thử lại cả giờ đồng hồ mà vẫn chẳng ưng bộ nào. Dực Minh mất kiên nhẫn đứng lên khỏi ghế chờ, đi ra ngoài.
Lê Hương giả vờ quay lại bàn gấp khăn, tránh xa cửa ra vào để khỏi phải va chạm với Dương Huế nếu cô ta theo Dực Minh ra ngoài. Thế nhưng Dương Huế không ra, vẫn tiếp tục thử, chỉ có Dực Minh đi ra. Gã sốt ruột nhìn đồng hồ, thong thả đi về phía Lê Hương, hỏi chuyện.
- Cô là người mẫu sản phẩm mới của đợt này?
- Vâng thưa ngài. – Lê Hương hơi cúi đầu. - Tên cô là gì?
- Lê Hương ạ.- Lê Hương trả lời, nhìn thẳng vào mắt Dực Minh.
Nếu anh ta vì chuyện lần này mà đuổi việc cô thì cô nhìn nhầm người, Dực Minh cũng chẳng phải chính nhân quân tử. Dực Minh khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt đẹp trai giãn ra vô cùng dễ nhìn.
- Quản lý của cô là Cao Thùy phải không? -Vâng ạ.
- Cô cứ yên tâm làm việc, không cần lo lắng gì cả. Tôi đã nói chuyện với quản lý cửa hàng rồi, ở Derefout không có chuyện chèn ép, bắt nạt nhân viên, huống hồ Dương Huế không phải người trong công ty.
Lê Hương mỉm cười.
- Cảm ơn ngài. Tôi chỉ ngạc nhiên vì ngài tin lời tôi nói chuyện va chạm trước kia.