Bữa cơm diễn ra gượng gạo, không vui.
Mạc Tuân Cố gắng cứu vãn bằng cách hỏi chuyện bà Nguyễn Oanh nhưng không thành công lắm, bà cũng chẳng còn tâm trạng nào. Lê Hương thắc mắc không hiểu nhà cô có thâm thù huyết hận gì với Derefout hay không.
Chưa bao giờ Lê Hương mong muốn được nói chuyện riêng với Mạc Tuân như lần này.
Cô ăn xong, đứng dậy nói: - Con ra ngoài hóng gió một lát.
Sau đó bất chấp thái độ của bố mẹ, liếc nhìn Mạc Tuân một cái ra hiệu rồi ra khỏi bếp. Hy vọng hắn hiểu ý cô, ra ngoài sớm một chút.
Lê Hương ra đến sân, thấy Mạc Tuân lái xe của hắn đến, không thấy Huỳnh Tôn, có lẽ Huỳnh Tôn đón Mạc Tuân ở sân bay, giao xe rồi được thả cho về luôn. Lê Hương ngồi ở đầu xe nghịch điện thoại, xem tin tức và mấy clip trang điểm linh tinh trên mạng trong lúc chờ đợi.
Phải đến ba mươi phút sau Mạc Tuân mới ra khỏi nhà.
Hắn thấy Lê Hương đang ngồi ở đó thì tiến đến mỉm cười.
- Anh đã nói chuyện với bố mẹ em rồi. Mặc dù không biết vì sao họ có ác cảm với Derefout nhưng anh cố thuyết phục họ rằng Derefout là
môi trường làm việc tốt. Có lẽ họ sẽ không ngăn cấm em nữa đâu.
Lê Hương mở to mắt nhìn. - Thật không?
- Thực ra xây dựng Mạc thị tốt hơn nhiều. Nếu em muốn làm việc có thể đến chỗ anh mà.
Lê Hương nhăn mặt. Mạc Tuân bị ma nhập ư?
Thấy cô tỏ ra bất thiện, hắn mỉm cười, đưa tay ra. Lê Hương không hiểu hành động đó là gì. Mạc Tuân nhếch mép cười.
- Tiền công của anh. Lê Hương ngạc nhiên. - Ngài Mạc, tôi ra ngoài không mang theo ví.
Mạc Tuân bước thêm nửa bước, nắm tay Lê Hương.
- Anh sẽ điều tra chuyện của nhà em và Dực gia xem có thâm thù đại hận gì không. Nếu em đã Cố gắng phấn đấu để trả tiền cho anh như vậy anh cũng rất vui lòng mà nhận lại công cho những dịch vụ bên lề không liên quan, ví dụ: phối hợp nói dối, điều tra quá khứ.
Lê Hương bĩu môi muốn rút tay lại nhưng Mạc Tuân không cho.
- Thực ra anh định lấy công cao hơn cƠ...
Nghĩ đến cái ôm hồi nãy, Lê Hương lập tức ngừng hành động, để yên cho hắn nắm, bực mình khẽ mắng.
- Lưu manh.Anh đi bốn ngày, học được mấy cái xấu này ở đâu vậy?
- Cũng không thể duy trì mãi phương pháp cũ được nếu nó không hiệu quả. - Mạc Tuân nhìn cô với ánh mắt ý vị.- Nếu anh cứ như vậy theo đuổi, tỏ tình, em có từ chối anh không?
Lê Hương thở dài, dứt khoát gật đầu. - Từ chối ạ.
Ánh mắt Mạc Tuân tối sầm lại, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn.
-Vậy thì phải đối phương pháp là đúng rồi còn gì. Tại sao em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh suốt hai ngày đầu? Có chuyện gì thế? Em giận à?
Lê Hương nhìn thẳng vào Mạc Tuân, cảm thấy hắn chẳng giống bản thân hắn kiếp trước cũng không giống với Mạc Tuân kiếp này mà cô quen. Kiếp trước khi hắn hỏi cô vì sao không nghe điện thoại hoặc đi đầu về bằng giọng nạt nộ, tức tối và cấm đoán như sắp phát khùng lên bất cứ lúc nào. Kiếp này thì hắn không hề hỏi, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Giờ hắn nhìn thẳng vào mắt cô, biểu cảm và giọng nói thật khó tả, Lê Hương hoang mang không hiểu nổi. Mạc Tuân nhấn mạnh.
- Anh không có lỗi khi cho nhà em vay tiền đấy chứ? Anh cũng không ép buộc em phải thích anh vì món tiền đó mà... Em đang suy nghĩ quá nhiều, quy chụp, cư xử với anh như thể anh mình đầy tội lỗi, nhưng những tội đó anh đã làm chưa?
Lê Hương rợn tóc gáy vì bị nhìn thấu, cô lẩm bẩm nói dối chữa cháy.