Cuối cùng bữa ăn tối hai tám ở Lê gia trở thành cuộc họp gia đình với hai ông con rể tương lai tai to mặt lớn. Bốn người Lê gia hầu như chẳng nói chuyện gì, Mạc Tuân và Dực Luân nói dăm câu ba điều rồi bàn chuyện làm ăn. Lê Hương nghe toàn những thứ đao to búa lớn, chẳng hiểu chút nào, còn Huy Nam thì buồn cười, cứ tủm tỉm cười một mình. Quả thật tư bản khác hoàn toàn so với nhà giàu phất lên rồi tàn lụi như nhà cô. Công ty của bố Lê Hương chưa là gì so với công ty xây dựng của Mạc Tuân, đừng nói so với Mạc thị hay Dực thị.
Thế nhưng Dực Luần sau khi nói chuyện quốc gia đại sự chán chê với Mạc Tuân thì quay sang ông Lê Khoan.
- Chú, nếu chú không thích làm ở chỗ cũ cứ gọi điện cho cháu ạ. Cháu có vị trí phù hợp với chú trong chuỗi khách sạn và khu nghỉ dưỡng Mạc thị, việc nhẹ, lương cao, không giới hạn độ tuổi.
Ông Lê Khoan nhìn lên, ánh mắt tóe lửa, cười gượng.
- Cảm ơn thiện chí của cậu, hiện tại công việc của tôi rất tốt.
- Chú cứ thong thả suy nghĩ ạ. Bây giờ một ít ruồi nhiều, hôm nay không nói trước được ngày mai như thế nào.Với tuổi tác của chú, cần phải có một nơi ổn định, hợp lý để làm việc chứ không phải bôn ba cùng một công ty nhỏ lao đao đủ đường.
Dực Luân không hề tỏ ra phật ý vì sự cự tuyệt hay lạnh nhạt của vợ chồng ông Lê Khoan, điềm nhiên như thể điều đó chẳng gây ảnh hưởng gì đến tâm trạng tốt của gã.
Lê Hương và bà Nguyễn Oanh ngạc nhiên. Mạc Tuân cũng nhướn mày nhìn Dực Luân. Ông Lê Khoan nhíu mày tức giận.
- Nơi đó không lao đao như cậu nói đầu. Dực Luân không phản bác, chỉ mỉm cười thầm
sâu.
- Cháu sẽ chờ ạ.
Ông Lê Khoan càng tức giận, hừ lạnh không thèm nói gì nữa. Huy Nam đá vào chân Dực Luân.
- Anh ăn xong chưa? Lang thang ở đây nửa ngày rồi, cũng nên về đi chứ.
Dực Luân đổi ngay sắc mặt, cười hì hì cầu tài. - Anh chưa ăn xong, khi nào Mạc Tuân về thì anh sẽ về cùng thôi mà.
Đương nhiên không ai dám đuổi Mạc Tuần rồi. Huy Nam lườm Dực Luân vì cảm thấy khó xử với cha mẹ. Lê Hương vờ như không tồn tại, nghĩ mình hiện giờ giống cá nằm trên thớt, không nên gây tiếng động kẻo dao của Dực Luân bổ xuống. Buổi chiều cô đã lén lút xem các sản phẩm và quy mô của công ty đồ gia dụng Dực thị, cảm thấy mình mà vớ được hợp đồng người mẫu này chắc giống như gà mái hóa thành chim công trong tích tắc. Đó là chưa kể thù lao kép ăn theo sản phẩm khi cô vừa làm người mẫu quay quảng cáo vừa làm mẫu bàn tay chụp hình hướng dẫn sử dụng.
Bảo Lê Hương không phấn khích, không vui mừng là nói dối. Cô muốn kiếm được thật nhiều tiền để trả nợ cho Mạc Tuần nhưng lại không muốn nhờ vào hắn, như vậy ý nghĩa sẽ giảm sút, bản thân cô không thể thoát ra khỏi bàn tay Mạc Tuân. Có thể hắn ở trong sáng ngoài tối giúp đỡ đôi chút cô cũng không có ý kiến gì, chỉ cần đừng can thiệp quá sâu là được.
Mạc Tuân không hề tỏ ra sốt sắng nhưng biết ý, ăn xong thì chào về để Dực Luân cũng rời đi. Chị em Lê Hương ra tiễn hai người họ, không khí vô cùng kỳ dị. .
Mạc Tuần lên xe trước, Lê Hương vẫy chào rồi vào nhà. Dực Luân nắm tay Huy Nam, kéo cậu vào ghế sau xe ô tô của mình, đóng cửa lập tức. ôm chầm lấy cậu. Huy Nam liếc nhìn vào trong nhà, ái ngại nói: -
- Bố mẹ đang chờ em...
- Kệ họ đi. Họ như hổ rình mồi, anh sợ lắm đó. Bảo bối, an ủi anh đi...
Huy Nam cắn vào vai Dực Luân. - Anh nói bố mẹ em như hổ hả? To gan.