- Không mệt như người mẫu thường ạ, lương
cao hơn nhưng thỉnh thoảng mới có việc. Em cũng chỉ tập tành thôi, chưa ăn thua.
- Nếu vất vả quá...
Mạc Tuân đang định nói nếu vất vả quá thì bỏ đi nhưng nhìn khuôn mặt tươi tắn của Lê Hương, hắn chữa lại.
- Nếu vất vả quá thì nói với anh, anh có thể giúp được.
- Tạm thời không cần đâu ạ. Ra tết em sẽ có nhiều việc hơn vì Derefout sa thải một số người mẫu nghiệp dư, ảnh phải chụp sẽ nhiều lên, các show diễn nghiệp dư cũng được tham gia, còn phải làm người mẫu sự kiện và đứng shop, không thiếu việc. Em muốn tự đi trên chính đôi chân của mình xem được đến đầu.
Ánh mắt Lê Hương sáng rực lên khiến Mạc Tuân bất giác mỉm cười theo, không nỡ làm cô mất hứng nên không nói gì cả. Hắn nặn mãi mới ra một câu động viên.
- Vậy cố gắng lên.
Lê Hương quay sang nhìn hắn với ánh mắt láu lỉnh,
- Ôi ôi, em có nghe nhầm không đấy?
- Không nghe nhầm đâu. Em muốn trả tiền cho anh còn gì, cố kiếm tiền trả hết nợ nần sớm một chút, sau đó chẳng còn khoản nợ nào nữa, chúng ta sẽ hoàn toàn bình đẳng. Từ giờ đến lúc em trả
nợ xong anh sẽ đeo bám dai dẳng không ngừng.
Cô tròn mắt nhìn Mạc Tuân rồi bật cười.
- Vậy nếu em trả hết nợ và không muốn anh đeo bám, anh có dừng lại không?
- Đương nhiên là không. Hiện tại anh quấn lấy em với tư cách một người đàn ông chứ không phải chủ nợ, tự em nghĩ anh là chủ nợ, cứ canh cánh mãi trong lòng. Sau này em trả hết nợ rồi anh vẫn chạy theo em với tư cách một người đàn ông, có gì khác. Nếu khoản nợ đó khiến em thấy nặng nề như vậy thì chẳng thà ngày ngày anh thắp hương khấn vái cho em thành công rực rỡ, nhanh chóng trả xong còn hơn.
Đúng là có lý. Lê Hương gật gù, khúc khích cười.
- Tốt.Anh biết như vậy thì cổ vũ nhiệt tình vào, đừng có hở chút là kêu ca phàn nàn nữa. Sau này em nổi tiếng rồi sẽ không quên anh đâu.
Mạc Tuân cười tươi, ánh mắt lấp lánh hoan hỉ. Lê Hương thở dài khoan khoái rồi hỏi:
- Dương Huế thế nào rồi? Với tính cách của cô ta chắc sẽ không cho qua vụ anh xô ngã chứ?
- Đúng vậy. Dương gia cho người đến các quán kia trích camera, sau đó yên ắng không có động tĩnh gì. Em xem video rồi phải không? Nó nhảy vào tát anh trước, anh cũng chẳng đánh lại, chỉ hất hơi mạnh tay thôi, là do nó xui xẻo đập
đầu gối vào bồn hoa đấy chứ. Họ có thể kiện cáo được cái gì trong khi Dương Huế ra tay trước? Video anh cũng có, làm sao mà chỉnh sửa, đổi trắng thay đen được. Thời buổi nào rồi, vu oan giá họa cho người khác thì phải tìm chỗ không nhân chứng, không camera mà làm...
Trình độ của Dương Huế làm gì được đến mức đó.
- Sao tự nhiên cô ta chạy tới tìm anh?
-Vì bị Dực Minh nói chia tay đấy. – Mạc Tuân cười nhạt rút thuốc lá ra hút. – Nó chạy tới chửi anh không phải đàn ông, không giữ em cho kỹ, để em ra ngoài câu dẫn Dực Minh.
Lê Hương lập tức cao giọng. - Vớ vẩn, em không câu dẫn cái gì cả.
- Anh biết.Anh chửi lại, thế là nó nổi điên lên thôi.
Nghe thật sảng khoái. Không ngờ có ngày Lê Hương được nhìn thấy Mạc Tuân tức giận với Dương Huế, dù không chính tai nghe hắn chửi ả ta nhưng như thế này đã khá lắm rồi. Lê Hương kể cho Mạc Tuân nghe về công việc thời gian gần đây, trải nghiệm thú vị khi làm người mẫu bàn tay. Mạc Tuân chăm chú nhìn cô, nuốt từng chữ, ánh mắt dịu dàng sủng nịnh khiến Lê Hương cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Được yêu thương, chiều chuộng chính là cảm giác này.