Dương Huế thì khác, Lê Hương không thể tha thứ nổi cho cô ta vì đã vô tình giết con cô và cố ý
đẩy cô ngã chết. Kiếp này cô sẽ trả đũa dữ dội nếu Dương Huế làm chuyện quá đáng, trả cho cả kiếp trước luôn. Cô ta là kẻ ác độc, vô nhân tính.
Nhân viên mang lẩu ra, Lê Hương bị cắt ngang dòng suy nghĩ.
Mạc Tuân mở bia rót cho cô, cười nhẹ.
- Anh gọi lái xe mang xe về rồi, có thể uống thoải mái một chút.
- Anh muốn chuốc say em à? – Lê Hương hỏi nửa đùa nửa thật.
Mạc Tuân sững ra mấy giây. Lê Hương bật cười.
- Em chỉ đùa thôi mà.
- Vậy thời đại học của em thế nào? – Mạc Tuân cụng ly với cô, hỏi ngược lại.
Lê Hương nhún vai, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều vì đã suy nghĩ thông suốt.
- Cũng đơn điệu lắm ạ. Em rất thân với Đồng Quyên, sau đó đến Huỳnh Tôn. Ngoài ra thì không thân với ai vì không hợp tính, chơi cùng thì nhiều. Em không nghe điện thoại từ số lạ nên mang tiếng kiêu căng.
Mạc Tuân gật gù chăm chú nghe. Hắn chưa bao giờ là người nói nhiều, chịu khó nói chuyện với cô nhất chỉ là thời điểm chưa tán được thôi, sau đó thì hết chịu khó. Đàn ông vô tình, bạc bẽo thật.
- Huỳnh Tôn là người thế nào vậy? – Mạc Tuân
ngập ngừng hỏi.
Lê Hương lập tức khoe.
- Cậu ấy tốt bụng lắm, hồi cấp ba đã âm thầm giúp đỡ em rồi. Huỳnh Tôn rất hay giúp đỡ người xung quanh nhưng không cần họ phải báo đáp, cũng chẳng nói cho họ biết. Có một người bạn như vậy mà trước kia em không biết trân trọng, để cuộc sống bận rộn xô bồ làm nhạt nhòa tình cảm ngày xưa. Mãi gần đây có việc cần nhờ em mới lại nhớ đến cậu ấy, gọi điện lại. Đúng là xấu tính.
Cô tự cười bản thân mình, nhìn thẳng vào Mạc Tuân khiến hắn bối rối cúi đầu. Lê Hương cảm thấy Mạc Tuân kiếp này còn khó hiểu hơn cả kiếp trước. Ánh mắt hắn nhìn cô rất khác... khó tả vô cùng. Tình cảm có vẻ dạt dào nhưng hình như còn thứ gì đó khác nữa mà Lê Hương không đọc nổi. Hơi giống như... Mạc Tuân sợ cô.
Không đúng. Hắn chẳng có lý do gì để phải sợ cô cả.
Có thể hắn chưa tán được nên nhún nhường, không muốn làm Lê Hương giận thôi.
Cảm giác trên cơ thật thích.
Lê Hương vui vẻ ăn uống, hỏi Mạc Tuân chuyện công ty, cái mà kiếp trước Mạc Tuân không bao giờ nói với cô, toàn tỏ ra khó chịu vì cô can thiện quá nhiều. Thật kỳ lạ, hiện tại cái gì hắn cũng nói khiến cô lờ mờ nhận ra vị trí của mình trong
tim Mạc Tuân đã hoàn toàn khác kiếp trước, Không có rào cản bạch nguyệt quang, không có tình yêu nuối tiếc không bao giờ đạt được ngăn cản; không có cảm giác có lỗi, áy náy; không có những cuộc gọi chen vào giữa những cuộc nói chuyện hiếm hoi giữa họ. Dương Huế chẳng là gì trong mối quan hệ mới hình thành này.
Lê Hương ngạc nhiên nhận ra Mạc Tuân cũng không đến nỗi lười nói chuyện lắm, chỉ là không bao giờ thể hiện cảm xúc ra mặt và diễn tả hơn đơn điệu. Đặc biệt hắn rất kiên nhẫn với cô, dường như dung túng vô điều kiện... Lê Hương càng nhận ra nhiều điều khác trước thì càng cảm thấy khó chịu.
Cô thắc mắc liệu có phải kiếp trước mình khổ SỞ quá nên thần linh cho cô cơ hội làm lại cuộc đời, một cuộc đời hoàn toàn mới chỉ có cô và Mạc Tuân, không hề có Dương Huế?
Hay do cô nghĩ nhiều rồi? Lê Hương cảm thấy vui vẻ nên uống khá nhiều. Mạc Tuân cứ liên tục gắp đồ ăn cho cô, nhắc cô ăn nhiều vào. Đồ cũng là hắn nhúng, Lê Hương như bà hoàng được phục vụ tận nơi, trải nghiệm vô cùng mới mẻ.