- Nghe nói Dương Huế đã từng là người yêu của sếp tổng Dực Minh nhưng chia tay rồi. Giờ chắc muốn quay lại đây để chèo kéo sếp quay lại Với mình chứ gì? Nhà cô ta thiếu gì tiền, chẳng cần phải đi làm. Tùy ý cũng mua được một vai diễn trong dự án lớn rồi thành diễn viên nổi tiếng.
- Đúng là hãm.
Lê Hương đang nghe đến đó thì đạo diễn catwalk mặt mũi âm lãnh, gọi cô.
- Lê Hương đến đây một chút.
Cô giật mình, vội vã bước tới, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Đạo diễn ái ngại nhìn cô rồi nói:
- Công ty thay vị trí của cô bằng Dương Huế, cô có thể về được rồi, từ mai không cần đến nữa.
Lê Hương sững sờ cả người. Những người mẫu phía sau cũng kinh ngạc.
Cô nhìn sang quản lý Trình Viên, chị ta lạnh lùng gật đầu. Dương Huế đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt đắc ý. Lê Hương hỏi đạo diễn bằng giọng run run.
- Em có làm sai ở đâu không ạ?
- Không sai ở đâu cả, đây không phải là ý của tôi. – Đạo diễn cũng ngại với cô, nói xong lập tức bỏ đi.
Trình Viên cười giả tạo.
- Cô về đi, đây là chỉ đạo của cấp trên, tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi.
Dương Huế đi ngang qua Lê Hương, đụng vào vai cô một cách thô lỗ, cười khẩy buông lời miệt thi.
- Chỉ một câu nói của tôi là cô mất việc ngay, liệu mà cư xử.
Lê Hương không tin nổi vào chuyện đang xảy ra. Mọi người nhìn ngó, chỉ trỏ, thì thầm bàn tán khiến cô vừa tức giận vừa xấu hổ, cúi đầu bước ra khỏi sân tập. Lê Hương vào phòng thay đồ, lấy điện thoại ra. Có hai cuộc gọi nhỡ của Cao Thủy, cô lập tức gọi lại.
- [Lê Hương à, chị gọi em không được, tức chết chị rồi...]- Cao Thùy gần như rú lên trong điện thoại.-[Con nhỏ Dương Huế và con mụ Trình Viên kia đến chỗ em rồi phải không?]
- Vâng ạ. Họ đuổi em ra khỏi show diễn à chị? Chỉ còn có ít ngày nữa là trình diễn rồi... - Lê Hương tức phát khóc, nước mắt cứ thế rơi lách tách xuống.
- [Trời ơi, vừa nãy sếp Thẩm Lăng gọi chị lên thông báo, không thể tin nổi. Nghe nói đây là quyết định của Dực tổng, sếp Thẩm cũng không làm thế nào được, không được giải thích cái gì cả. Chị không thể hiện được lên đến cực tống vì như vậy là vượt quyền, ức chết mất thôi. Có tiền là hay lắm sao, ép người quá đáng.]
Lê Hương ngồi phịch xuống ghế phòng thay đồ nghe Cao Thùy ca cẩm một hồi cũng thấy tâm trạng đỡ hơn một chút. Bao nhiêu cố gắng, nỗ lực, đổ mồ hôi sôi nước mắt giảm cân để được tham gia show diễn, chỉ vì một câu nói của Dương Huế mà tan thành mây khói, bảo cô không tức sao được.
Lê Hương thay quần áo, xách túi ra khỏi phòng tập của show diễn, đi thẳng ra ngoài.
Một chiếc xe bốn chỗ sang trọng, bóng lộn đang chờ ở bên ngoài, cửa xe mở, tài xế của Dực Luân bước xuống mở cửa phía sau cho cô.
- Cô Lê Hương, Dực tổng mời cô đi uống cafe à.
- Cảm ơn anh. Lê Hương cười gượng lên xe, được tài xế chở tới quán cafe cách đó mấy con phố. Dực Luân đang ngồi trong quán nhâm nhi cafe lướt điện. thoại, trông vô cùng nhàn hạ. Lê Hương vừa bước vào Dực Luân đã ngẩng lên, tươi cười chào.
- Chị vợ, hôm nay đi làm vui chứ?
Mắt cô vẫn còn đó nhưng Dực Luân giả và không nhìn thấy, vẫn cười rất tươi. Lê Hương cúi chào, kéo ghế ngồi xuống.
- Tôi vừa bị mất suất diễn trong show thời trang cuối tháng, vui được mới lạ. Hình như anh biết chuyện rồi thì phải.