Mạc Tuân nhướn mày nhìn một cách lạnh lùng, đưa tay ra nhận.
- Làm phiền cô rồi. Lần sau cô đừng chuyển đồ ăn hay quần áo cho tôi nữa. Đồ mẹ tôi làm không hợp khẩu vị của tôi, tôi cũng chẳng ăn mấy, toàn bỏ đi. Quần áo thì tôi để sẵn ở nhà, mỗi lần về nhà không cần phải mang theo gì, nếu cứ thỉnh thoảng lại cầm đến cho tôi thì sau này tôi mất công mang về một chuyến nữa thôi.
Hiểu Lam sượng trận vì Mạc Tuân không những không mời cô ta vào nhà mà còn nói thẳng như tát nước vào mặt. Nụ cười héo đi. Cô ta chớp mắt bối rối, làm bộ đáng thương.
- Vậy sao? Em thấy bác gái làm đồ ăn cho anh rất dụng tâm nên không nỡ từ chối.
- Chẳng hiểu sao gần đây đồ ăn mẹ tôi làm vị không giống với trước kia. – Mạc Tuân cười nhạt.
- Ăn cứ ngang phè phè ấy. Tôi gọi điện hỏi, bà ấy nói rằng đang thủ công thức mới, tôi không dám nói kẻo mẹ buồn. Cũng sang tháng năm rồi, có nên đi tìm việc đi, đừng suốt ngày luẩn quẩn cùng mẹ tôi nữa, làm mất thời gian, lỡ dở tiền đồ của mình.
Mặt Hiểu Lam trắng bệch đi.
- Em cũng tìm rồi nhưng không được công việc ưng ý. Mạc Tuân, em có thể nộp hồ sơ vào công ty của anh không?
- Hiện tại công ty tôi đã ngừng tuyển nhân viên, còn đang định cắt giảm nhân sự vì kinh tế khó khăn nữa.- Mạc Tuấn nói dối.
Con nhỏ Hiểu Lam này đi du học về không lăn xả ra ngoài tìm việc làm, cứ luẩn quẩn quanh chân mẹ hắn để lấy lòng. Thái Cầm thích Hiểu Lam cũng chẳng liên quan gì đến hắn vì hắn lấy vợ cơ
mà, có phải mẹ hắn lấy vợ đầu. Hắn về nhà toàn không báo trước rồi đi luôn, càng để Hiểu Lam luẩn quẩn ở đó hắn càng không muốn về. Để xem mẹ hắn muốn gặp con trai hay muốn gặp con nhỏ này.
Lấy lòng người lớn cũng vô ích thôi, Mạc Tuân không làm theo sự sắp đặt của gia đình, tự mình có công ty riêng, bố mẹ hắn chỉ góp ý được chứ không thể điều khiển, đầu có giống các danh gia vọng tộc khác, cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó.
Hiểu Lam ngước nhìn lên với vẻ đáng thương.
- Anh không mời em vào nhà sao? Em đã cất công đến đây rồi.
Mạc Tuân cười lạnh.
- Sao cô nói chỉ tiện đường đi ngang? Tôi tưởng cô có việc gì. Nhà này là nhà của Lê Hương, tôi đang ở nhờ, không dám tự ý cho người lạ vào kẻo cô ấy nổi giận đuổi tôi đi. Cô thông cảm nhé. Về thong thả, từ nay đừng mang thứ gì đến nữa.
Nói xong Mạc Tuân sập cửa lại, đi thẳng vào nhà bỏ hộp đồ ăn vào sọt rác.
Lê Hương ngồi ở sofa phòng khách, nghe không sót lời nào. Cô toét miệng cười hoan hỉ.
- Ái chà, anh dứt khoát ghê. Em tưởng anh còn cả nể để cô ta đeo bám hết lần này đến lần khác nữa. Cô ta tự làm đồ ăn mang đến, thông đồng với mẹ anh để bà ấy nói đó là đồ ăn bà ấy làm...