- Được. – Huỳnh Tôn gật đầu, vẫn nhìn thẳng về phía trước, tiêu sái, hơi tùy tiện, trông rất có phong độ.
Mắt Mạc Tuần tối đi, lông mày hơi nhíu lại.
Huỳnh Tôn không biết tên người đang theo đuổi Lê Hương vì cô chỉ dùng “hắn”, chưa bao giờ nói ra tên nên y cứ vô tư lái xe đến biệt thự nhà Mạc Tuân, không hề nghi ngờ hay đề phòng gì cả.
Biệt thự sáng đèn, cổng đang mở rộng, Huỳnh Tôn lái xe thẳng vào sân. Mạc Tuần rút ví ra đưa cho y năm trăm nghìn.
- Cảm ơn cậu. May mà gặp được cậu nếu không chắc tôi bỏ xe bắt taxi về mất.
Huỳnh Tôn hơi bất ngờ, lắc đầu.
- Chỉ lái xe chưa đến mười lăm phút thôi mà, anh trả nhiều vậy.
- À, tôi không biết giá. - Mạc Tuấn khẽ nhếch
mép.
- Anh trả tôi hai trăm được rồi. Đừng hào phóng quá, dễ bị lừa đấy.
Mạc Tuấn cụp mắt nhét lại tiền vào ví, móc hai trăm ra. Huỳnh Tôn vui vẻ cầm.
- Cảm ơn anh nha, có việc cứ gọi tôi, nếu không phải làm ca tối tôi sẽ chạy cho.
- Được.
Huỳnh Tôn ra khỏi xe, vẫy chào, khoan khoái đi bộ ra đường cái hướng về phía bến xe bus để bắt xe về nhà. Tự nhiên lại có khách lơ ngơ ngay trước quán, kiếm được tiền nhẹ nhàng, Huỳnh Tôn vui vẻ lẩm bẩm hát.
Mạc Tuân ra khỏi xe, nhìn theo Huỳnh Tôn, đôi mắt lóe sáng dữ dội, hai hàm nghiến chặt, nắm tay siết lại trắng bệch.
Lời tác giả: Bối cảnh của truyện là Dị Thế, một thế giới không có thật, tại nước Cộng hòa Nhân dân Thạch Trung, thành phố Hoàng Đô. Đơn vị tiền tệ khác biệt nhưng mình quy đổi ra VND luôn cho dễ hiểu.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Lê Hương đọc thông báo tuyển dụng của Derefout biết được người nộp hồ sơ phải tự mình đem đến nộp cho phòng tuyển dụng người mẫu của chi nhánh thời trang Derefout vào các buổi chiều thứ hai hàng tuần. Cô vội vã chuẩn bị, trang thủ xin nghỉ để mang hồ sơ đi nộp.
Văn phòng của thời trang Derefoụt nằm ở tầng bảy của tòa cao ốc Thập Bạch ở gần trung tâm thành phố.
Lê Hương vào đại sảnh, lấy thẻ khách rồi đứng chờ thang máy. Thang máy là thang đôi nhưng bởi vì có rất nhiều người cũng mang hồ sơ đến nộp đứng chờ nên cảm giác một chuyến sẽ không đủ.
Lê Hương nhìn thấy những cô gái xinh đẹp lộng lẫy, trang điểm bắt mắt, uốn tóc bồng bềnh đứng cùng với mình thì hối hận vì hôm nay mình chỉ mặc mỗi quần bò áo phông bó, đi giày giấu gót, trang điểm sơ sài, đầu tóc thì không thèm làm, chỉ búi cao lên.
Sai lầm quá.
Đứng giữa dàn mỹ nhân tự tin này, Lê Hương chìm nghỉm như hoa dại theo nghĩa bóng. Họ khá cao, dù cô đã cao đến một mét bảy và đi giày độn
đế năm phân nhưng vẫn chỉ nhỉnh hơn một số người.
Những ánh mắt lia sang cô đều tỏ vẻ coi thường, không thèm chấp. Một vài đại mỹ nhân lườm nhau tóe lửa, đánh giá trang phục và cách thức trang điểm của nhau.
Thang máy kêu tinh một cái rồi mở ra, người đua nhau ùa vào trong, Lê Hương và một cô gái mặc quần bò áo phông tuềnh toàng đang bế chồng hồ sơ cao ngất bị chen bật ra ngoài. Cô gái ngã về phía sau, chồng hồ sơ rơi ào xuống đất, văng tung tóe. Lê Hương vội vã chạy tới đỡ cô gái.
- Cô không sao chứ?
Cô gái ngước lên nhìn Lê Hương nhăn nhó. - Ai da, cái đám người không có mắt kia, đau chết tôi rồi...
Lê Hương cười, vội vàng nhặt hồ sơ lên cho cô gái.
- Bề nhiều như thế này thì đợi chuyến sau hãy lên, cô đứng cùng bọn họ chỉ thiệt thân thôi. Để tôi giúp cô.
- Được, cảm ơn nha.