Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Huế nằm trong nhà vì quá xấu hổ, ném điện thoại vào tường sau khi đọc bình luận của cư dân mạng, hét lên. 

- Diễn như thế mà đơ à? Tôi đã cố gắng hết sức rồi đó. 

Cửa phòng mở ra, mẹ cô ta nhìn vào với ánh mắt lạnh lùng. 

- Đừng có điên điên khùng khùng nữa. Từ nay nhà lo mà học kinh doanh cho tử tế đi, không làm người mẫu diễn viên gì cả, chỉ xấu mặt Dương thị thôi. 

- Mẹ... - Dương Huế giãy nảy lên, mắt đỏ ngầu. - Mẹ cũng nói con như vậy à? 

- Sao tao lại không thể nói? Vì mày mà Dương gia phải bỏ ra bao nhiêu tiền của, đầu tư vào chỗ nọ chỗ kia để lấy về các suất diễn cho mày. Nhìn xem mày đã làm gì? Mày bối tro trát trấu lên mặt Dương gia, diễn một vai dễ dàng như vậy mà cũng không được, để người ta chỉ trỏ, cười cho. Tao cũng không dám vác mặt ra đường vì mày rồi đấy. Thứ lỗ vốn không được tích sự gì. Từ nay trở đi ở nhà, đừng có ra ngoài bày trò nữa, nếu không tạo thu sạch thẻ. 

Dương Huế trừng mắt nhìn mẹ mình, nước mắt lách tách rơi xuống nhưng không dám cãi câu gì. Mẹ cô ta sập cửa lại rất mạnh tay khiến cô ta giật nảy mình, òa lên khóc. 

Khóc chán không ai dỖ, Dương Huế lại lấy máy tính ra xem. 

Cư dân mạng khen Lê Hương diễn tốt hết lời, chửi Dương Huế cũng hết lời, cô ta căm tức nhìn trừng trừng ảnh của Lê Hương, cảm thấy từ khi Lê Hương xuất hiện, cuộc đời mình xuống dốc không phanh. Mất người yêu, làm việc gì cũng chỉ mang lại sự xấu hổ và nhục nhã, tự bôi nhọ bản thân mình. Nếu Lê Hương không xuất hiện, cuộc đời Dương Huế đã không đi đến bước đường này. 

Cô ta lấy điện thoại khác lắp sim vào ấn số của Lộc Đại. 

- [Alo, Lộc Đại nghe] 

- Chào anh, tôi là Dương Huế. Chúng ta đã gặp nhau trong quán rượu... 

Dương Huế nói với giọng khẽ run lên, vừa hưng phấn vừa lo lắng. Lộc Đại lập tức nhớ ra. 

- [Dường tiểu thư, thật vinh hạnh. Tôi có thể giúp gì cho cô?] 

- Tôi muốn anh xử lý giúp tôi một người. - Mắt Dương Huế lóe lên tia sáng ác độc. 

- [Rất sẵn lòng. Chỉ cần không phải chuyện đốt nhà giết người, bảo chúng tôi xử lý kiểu gì cũng được. Nhưng tôi phải thương lượng giá và nhận trước một nửa tiền mặt.] 

- Được thôi. Tiền bạc không thành vấn đề. Tôi muốn anh... 

Dương Huế nói một hồi. Lộc Đại nghe kỹ, bật cười. 

- [Chuyện đó dễ thôi. Cô muốn tự mình chứng kiến hay là...] 

- Tôi muốn tận mắt nhìn thấy. – Dương Huế nói với giọng trầm xuống ngoan độc. 

- [Được, thỏa thuận như vậy. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, cô phải giao tiền trước và giữ số điện thoại này trong trạng thái sẵn sàng liên lạc cho đến khi mọi chuyện hoàn thành.] 

- Cứ thế đi. Tôi sẽ cung cấp cho anh lịch trình của cô ta. 

Chiều tối ngày thứ sáu, Lê Hương ngồi xe thuê do Huỳnh Tôn lái từ phim trường về khách sạn trong trạng thái mệt mỏi. 

Cả ngày hôm nay cô đã phải quay toàn cảnh đánh đấm nặng đô. Dù chỉ là làm động tác nhưng để cho chân thực, động tác phải nhanh và chính xác đồng thời bắt chước y hệt tư thế của các võ sự đóng thế, khi cắt ghép sẽ dễ dàng hơn. Huỳnh Tôn dừng xe ở trước một cửa hàng tạp hóa để 

mua đồ ăn vặt cho Lê Hương. Cô lấy điện thoại ra xem, muốn nhắn tin cho Mạc Tuân xem hắn đã xuống sân bay chưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK