Dực Minh nhìn về phía Mạc Tuân, mặc dù thất Vọng nhưng vẫn tỏ ra lịch sự.
- Vậy cô về cẩn thận. Tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
- Vâng ạ, cảm ơn anh. Tạm biệt.
Lê Hương cúi chào, đi vòng qua xe Dực Minh, băng qua đường.
Mạc Tuân ra khỏi xe, gật đầu chào Dực Minh rồi mở cửa ghế lái phụ cho Lê Hương. Cô vừa đến gần hắn đã hỏi:
- Chân em bị sao thế? Ngã à? Ai đẩy ngã hay vô tình?
Lê Hương ngồi vào xe, hừ nhẹ. - Em nghĩ cố tình ạ. Mạc Tuấn khó chịu đóng cửa lại, ngồi vào ghế
L
lái, lái xe đi chờ nghe Lê Hương kể.
Cô thuật lại mọi chuyện cho Mạc Tuân, hắn gật gù.
- Nếu sau khi em ngã, thấy em vẫn tỏa sáng rực rỡ mà đối phương không nhẹ nhõm lại tỏ ra khó chịu thì đúng là cố tình hại em rồi. Khi em vô tình gây ra vết thương cho người khác, người ta không sao cả em phải vui mừng mới đúng, đó là lẽ thường.
Lê Hương bực mình, công nhận lời Mạc Tuân.
- Cô ta diễn nghệ lắm ấy. Nếu em chụp hình bị hỏng chắc cô ta còn diễn tiếp được, nhưng khi em liếc thấy mặt cô ta trắng bệch ra, mắt lóe sáng là đoán được rồi. Em có làm gì đâu, ở công ty chịu đủ lời qua tiếng lại đã khó chịu lắm rồi, giờ lại phải đề phòng tất cả những người xung quanh nữa, chắc mệt chết.
Mạc Tuần liếc nhìn cô, đề nghị. - Hay sang công ty anh làm kế toán đi. Lê Hương lắc đầu.
- Không thể lấy tiền của anh để trả cho anh được. Em thích công việc người mẫu này ạ. Cảm ơn anh.
Mạc Tuấn đưa cô đến một phòng khám tư để mua thuốc rồi chở Lê Hương đi ăn. Cô báo với mẹ là đi với Mạc Tuân, mẹ cô có vẻ vui. Họ đi ăn đồ nướng than ở quán nhỏ như những người bạn
thông thường.
Gần đây Mạc Tuân không có động thái tấn. công hay kéo gần khoảng cách gì cả. Thỉnh thoảng hẳn sẽ hỏi lịch trình, đợi cô xong việc rồi đón đi ăn. Hôm nay Lê Hương được về lúc năm giờ, được coi là sớm mà hắn đã đứng chờ sẵn ở đó rồi, lỡ cô chụp hình xong muốn chắc Mạc Tuân đợi đến bảy, tám giờ mất.
Lê Hương kiếp trước chờ đợi hắn từ ngày này sang tháng nọ, biết rõ cảm. giác phải chờ đợi là như thế nào. Kiếp này cô vừa kệ cho hắn chờ, vừa cảm thấy không nỡ nên thấy hắn chờ là vui vẻ đi cùng hắn luôn.
Mạc Tuân cũng hay hỏi giờ tan làm của Lê Hương nhưng cô không biết chính xác, thậm chí không được cầm điện thoại nên đôi khi không trả lời được. Cô bảo hắn đừng chờ, hắn ừ ừ rồi vẫn chứng nào tật nấy không đổi.
Những bộ trang phục Lê Hương chụp với tạo hình gái hư đánh nhau bị thương được chọn để in catalogue, một số được đăng trên trang cá nhân.
Hình vừa lên, khung bình luận lập tức bùng nổ. Dân tình ào ào like, share khắp nơi, lướt qua một lượt bản tin Teller mà đâu đâu cũng thấy người share, vào hỏi xem người mẫu này tên thật là gì, trang phục này Derefout bán ra thị trường chưa, bao giờ thì bán. Lê Hương lướt một hồi, mỉm cười nhắn tin khoe với Mạc Tuân.
Mạc Tuần lập tức nhắn lại.
Mạc Tuần: Nếu cần thiết thì thuê thêm một đợt thủy quân nữa bình luận, share bài cho tôi. Càng nhiều người tiếp cận được với bài đăng càng tốt.
Lê Hương vừa bỏ điện thoại xuống nên chưa kịp xem, đến khi cô mở điện thoại ra chỉ thấy một tin nhắn vừa được thu hồi. Mạc Tuân nhắn tiếp một tin.
Mạc Tuân: Em đọc tin trên chưa? Lê Hương: Chưa ạ.Anh nhắn nhầm cho ai ?
Mạc Tuân:Anh xin lỗi. Anh định gửi icon chúc mừng nhưng ấn nhầm icon phẫn nộ.
Lê Hương bật cười.
Lê Hương: Em chưa kịp nhìn. Không ngờ anh cũng biết dụng icon cơ.
Mạc Tuân: *cười gượng gạo*