Lê Hương liếc những người mẫu đang tắm tụm trong góc phòng tập, thấy họ vờ như không quan tâm nhưng lại dòng tai lên nghe ngóng thì cười gằn, véo nhẹ vào tay Mai Chi để ra hiệu.
- Trước đây tôi không có kim chủ, chẳng phải người trong công ty đồn ầm lên là tôi có để hạ bệ vì tôi tiến nhanh hơn một số người đó sao? Hiện giờ tôi có kim chủ rồi, lời đồn kia thành sự thật còn gì, hợp ý những người đó quá, họ nên hài lòng mới phải. Dương Huế nói không sai đâu, tôi dựa hơi ông lớn đấy, nhưng mà cô ả này là đại tiểu thư Dương gia, có bố đứng phía sau gây áp lực lên Sattain nên mới giành được hợp đồng. Nếu để thẳng thắn đặt lên bàn cân so sánh thì ai hơn hai còn chưa biết đâu. Không có hợp đồng đó tôi còn hợp đồng khác, bà đừng có mang tài khoản clone đi bình luận linh tinh kéo đến khi lộ ra lại thiệt thân.
Mai Chi hiểu ý, và vịt ngạc nhiên.
- Lê Hương, bà có kim chủ thật sao?
- Phải đấy, tôi có kim chủ chống lưng. Mọi người tin như vậy còn gì? Giờ tôi thú nhận, mọi người lại không tin à? Hay các người chỉ tin cái mà mình muốn tin thôi?
Mai Chi phối hợp diễn kịch.
- Nhưng mà như vậy quá là... không đường hoàng.
- Dương Huế kia có đường hoàng sao? Cô ta dựa hơi bố cướp hợp đồng của tôi thì được, tôi dựa hơi kim chủ để kiếm hợp đồng khác thì không được? Ai cảm thấy chướng mắt cũng đi tìm kim chủ mà dựa hơi rồi vươn lên đi. Còn nếu khinh thường những người có kim chủ, muốn tự mình đi lên bằng thực lực, ít ra phải có thực lực đã chứ. Cứ ngồi một chỗ buôn dưa lê suốt ngày, nói xấu người khác thì có cái gì mà tỏ ra thượng đắng, khinh người?
Có tiếng vỗ tay từ cửa phòng tập.
Lê Hương quay lại, thấy Dực Luân đã đứng đó từ bao giờ. Gã nhếch mép cười nhìn cô bằng ánh mắt thú vị.
- Kim chủ mà cô nói có phải tôi không vậy?
Lê Hương quay lại, cúi chào, không hề nao núng vì Dực Luân vốn dĩ rất linh hoạt và cà chớn chứ không nghiêm túc như Dực Minh.
- Dực tổng, hôm nay anh lại rảnh rỗi ạ. Mai Chi và đám người mẫu kinh ngạc, cúi chào
Dực Luân. Gã gật gù.
- Tôi đến tìm cô, mang hợp đồng mới tới đây nhưng xem ra cô đã có kim chủ chống lưng rồi nên có lẽ tôi phải tìm người khác vậy.
Lê Hương mỉm cười, bước về phía Dực Luân.
- Hợp đồng gì vậy? Kim chủ của tôi mất tích nửa tháng nay, để tôi hoang mang vì bị người khác giật mất miếng ăn trên miệng, để kẻ đó đắc ý đăng ảnh lên trang cá nhân, khoác lác ầm ĩ.Tôi còn tưởng mình thất sủng đấy chứ.
Dực Luân bật cười.
- Ha ha... người đẹp bớt giận kẻo da dẻ nhăn nheo, lão hóa sớm. Lên tầng thượng một chút đi.
- Vâng.
Lê Hương cúi đầu đi theo Dực Luân trong sự kinh ngạc của mọi người.Vị kim chủ này có nằm mơ họ cũng không thể tưởng tượng nổi nhưng lại không dám nghị luận lung tung. Hơn nữa cách mà Lê Hương nói chuyện với Dực Luân không giống tình nhân nói chuyện với người bao dưỡng mà giống bạn bè nói với nhau hơn.
Cô đi theo Dực Luân vào thang máy, không ai dám vào cùng vì người ở Derefout đều biết Dực Luân. Gã nhướn mày hỏi:
- Cô tức giận à?
- Thực ra tôi hết bực rồi ạ. Thế nhưng vừa nãy Mai Chi cho tôi xem bình luận của Dương
Huế, cô ta dám nói giành được vai diễn từ người mẫu không có thực lực, chắc mấy người mẫu trong công ty đắc ý và nghị luận tưng bừng sau lưng tôi đấy. Tôi bực mình quá nên nói mấy câu.