Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiểu gì cô ta cũng làm em lu mờ vì độ đơ không ai bằng. 

Mạc Tuân chăm chú nhìn cô, mỉm cười. 

- [Nhớ em quá.Anh muốn chạy đến đó với em.] 

Lòng Lê Hương ấm áp lạ lùng, cô cụp mắt xuống bĩu môi. 

- Thôi đi, mới ngày thứ hai. Còn năm ngày nữa cơ mà. 

- [Anh sẽ làm xong việc sớm để đến với em. 

Giọng nói của hắn trầm trầm, đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng vào Lê Hương khiến cô muốn tan chảy, cảm thấy tim đập thình thịch, cả người nôn nao. 

Lê Hương mỉm cười. 

-Vậy anh xong nhanh một chút. Đến đây rồi đưa em đi chơi... mặc dù không biết em có quay xong sớm được để đi với anh không. 

- [Có nhớ anh không?]- Mạc Tuân gần như thì thầm. 

Giọng nói trầm ấm gãi vào lòng Lê Hương, rung động khó tả. Cô muốn Mạc Tuân lập tức hiện ra trước mặt mình để ôm hắn một cái cho đỡ nhớ. Rất tiếc Mạc Tuân đang ở cách cô rất xa, không tài nào với tới được. Lê Hương hờn dỗi. 

- Không nhớ. Mới đi có hai ngày, nhớ gì mà nhớ. 

Hắn bật cười. 

- [Nhóc con hư đốn. Để xem mấy hôm nữa anh trừng phạt em như thế nào.] 

Lê Hương trải qua ngày quay thứ ba vô cùng thuận lợi vì cô có kinh nghiệm diễn cảnh bắn súng. Nữ chính như tờ giấy mới cần được vẽ linh tinh lên khiến đạo diễn và các võ sư phải cầm tay chỉ việc, hướng dẫn từng tư thế để các diễn viên. đóng thế còn phối hợp. Lê Hương ra ngoài ngồi nhưng không thấy Hoàng Long tới nói chuyện gì cả mặc dù gã cũng đang ngồi không nghịch điện thoại. Cô cười khẩy.Vậy là gã chỉ muốn bí mật nói chuyện với Lê Hương trong phòng khách sạn thôi, trên phim trường nhiều người gã không muốn đến gần cô vì sợ bị chụp lại, quay lại. Loại người này cô cần phải tránh xa, không cần khách sáo.. 

Lê Hương hoàn thành các cảnh quay, về phòng khách sạn tắm xong, ra ngoài thì điện thoại reo vang. Phó đạo diễn Trường Sinh gọi. 

- Alo, phó đạo diễn ạ? 

- [Lê Hương, cô xuống đại sảnh đi. Hôm nay nhà đầu tư mời các diễn viên đi ăn tiệc, chỉ còn thiếu mỗi cô thôi đấy.] 

Lê Hương ngạc nhiên. - Đi ăn ạ?Tôi không nghe nói... 

- [Vi cô về trước nên không biết. Xe của tôi đang đợi dưới này, cô xuống luôn đi kẻo mọi người chờ.]- Giọng Trương Sinh có vẻ sốt ruột. 

Lê Hương vội vã nói: 

- Vâng, tôi xuống ngay đây ạ. Phiền anh chờ một lát. 

Lê Hương vội vã thay quần áo, tô son sơ sơ rồi ra khỏi phòng khách sạn, vào thang máy xuống thắng đại sảnh. 

Phó đạo diễn là một người đàn ông mới ngoài ba mươi, đeo kính cận trông vô cùng trí thức, tóc lúc nào cũng vuốt keo bóng lộn, hất ngược ra sau. Anh ta mặc vest xám chỉn chu, đứng chờ Lê Hương ở dưới đại sảnh, niềm nở cười, ra hiệu cho cô. Họ đi ra xe đậu bên ngoài nhưng không có người lái, Trương Sinh tự mình lái. 

Lê Hương cảm thấy lạ, hỏi lại. - Mọi người đã đi trước rồi ạ. 

- Phải. Cô biết nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim lần này là ai không? 

- Nghe nói là tổng giám đốc của Mẫn thị, ngài Mẫn Khanh. 

Trường Sinh gật đầu. 

- Đúng là ngài ấy. Hôm nay ngài Mẫn Khanh mời ăn tối, đó là vinh dự lớn của chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK