Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà, khi Hoa Ngọc Thành nghe thấy hai chữ Hoắc Chấn Đông xong, sắc mặt lại trầm xuống.

Hàn Dạ, Thanh Thu…

Hoắc Chấn Đông cố ý lấy một danh tự như vậy, làm cho Hoa Ngọc Thành nghe qua liền không thoải mái.

Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, không lên tiếng.

Cao Thanh Thu nhìn thấy anh ngồi ở một bên, tóc còn nhỏ nước mà anh cũng không để ý, cô để điện thoại xuống bò dậy, quỳ ở bên cạnh giúp anh lau tóc, ” Ông xã?”

Làm gì mà lại không để ý tới cô rồi?

Động tác Cao Thanh Thu lau tóc rất ôn nhu, Hoa Ngọc Thành không có lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Cao Thanh Thu giúp anh lau xong tóc, mới nói, “Nếu anh mệt thì ngủ trước đi!”

Cô đứng lên, đem khăn lông cầm lại phòng tắm.

Lúc cô trở về, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành vẫn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt của anh có chút phức tạp.

Cao Thanh Thu dương khóe miệng lên, đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy anh, “Ngủ! Ngủ! Trời lạnh quá đi mất!”

Cao Thanh Thu cũng không muốn thức đêm nữa, cho nên muốn đi ngủ sớm một chút.

Cuối cùng thì Dương Nhạc Linh cũng sinh, cô ta sinh ra một đứa con gái, là sinh mổ, đứa bé được hơn hai cân, vừa sinh xong đã ngay lập tức được đưa vào lồng kính.

Dưới tình huống bình thường, thời điểm này, đều là một nhà ba người, nhưng vừa sinh xong đã không thấy cái bóng của Dương Nhạc Linh đâu.

Buổi chiều, bà Dương ở bệnh viện chăm sóc Dương Nhạc Linh, hỏi: “Nhạc Linh, con có muốn nhìn con gái của con một chút hay không?”

“Không cần.” Dương Nhạc Linh lạnh lùng cự tuyệt, mặc dù đứa bé này được cả nhà họ Thịnh rất chờ mong, nhưng cô ta lại không có một chút hứng thú nào cả.

Đối với cô ta mà nói, đứa bé này giống như là một sự sỉ nhục, sau này cũng không muốn có dính líu gì với đứa bé này nữa.

Bà Dương nhìn con gái mình như vậy có chút lo âu.

Đứa con là con gái bà ta trăm ngàn cay đắng sinh ra, vậy mà ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, hình như không thỏa đáng cho lắm?

Chỉ có điều, Dương Nhạc Linh đã nói không muốn nhìn, bà Dương cũng không nói gì nữa.

Buổi sáng, Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, gần đây sắp hết năm, bầu không khí trong nhà rất náo nhiệt.

Cao Thanh Thu vừa xuống đến nơi đã nghe thấy Bà Hoa nói chuyện phiếm với Hoa Châu Du, ” Dương Nhạc Linh thật đúng là quá ác, nghe nói sinh con ra rồi mà không thèm nhìn con mình lấy một cái, liền để cho người của Thịnh gia ôm đi.”

Đứa bé vừa sinh ra đã bị bệnh, cũng là Thịnh Hy cùng mẹ hắn ở trong bệnh viện chăm sóc.

Hoa Châu Du trầm mặt, ” Con bé đó không thích Thịnh Hy, tâm tư cũng không ở Thịnh gia, cũng không biết nên nói cô ta như thế nào nữa.”

Dương Nhạc Linh luôn đặt mắt ở trên người không thuộc về mình, mắt cao hơn đầu, nhìn thấy cô ta làm như vậy, Hoa Châu Du cũng cảm thấy đáng lo thay cho tương lai của cô ta.

Hiện tại khả năng Dương Nhạc Linh cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng chờ đứa bé lớn hơn một chút, không nhận mẹ thì cô ta có muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Điều Làm cho Hoa Châu Du buồn bực là, trước kia mình lại còn giới thiệu loại phụ nữ này cho Hoa Ngọc Thành.

Chỉ là suy nghĩ một chút, chị cũng đều có thể giận đến nôn ra máu.

Bà Hoa than thở, ” Con nói xem, sao con bé ấy cứ suốt ngày u mê như thế, toàn làm ra những chuyện ngu ngốc?”

” Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Hoa Châu Du nói: ” Dương Nhạc Linh làm sao đi nữa thì cũng đáng đời! Lúc trước cô ta xem thường Ngọc Thành, bây giờ nhìn không nổi Thịnh Hy, cũng không suy nghĩ một chút cuối cùng, ai có thể để ý cô ta.”

Dù sao Dương Nhạc Linh đã từng sinh con rồi, không bao giờ còn có thể là băng thanh ngọc khiết trong mắt người khác nữa.

Xuất viện xong, Dương Nhạc Linh không có quay lại Thịnh gia, mà trực tiếp về nhà mẹ đẻ.

Bà Dương đỡ con gái vào cửa, “Cẩn thận một chút.”

Con gái mới vừa sinh xong không lâu, thân thể còn rất yếu ớt, bây giờ khí trời lại lạnh, chỉ sợ con gái không chịu được lạnh, sau đó lại bệnh, bà Dương chăm sóc con gái tận tâm tận lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK