Chương 830
Xe lập tức được khởi động, Lý Anh Quân ở phía trước đạp mạnh chân ga.
Tuy lượng người rất ít, nhưng bọn họ vẫn chia ra một xe đi theo sau bảo vệ.
“Đến nhà ga. Sắc mặt Lâm Vạn Quân trầm xuống nói một câu chỉ huy.
Lý Anh Quân không hề do dự, ông ta đạp kịch chân ga, chạy thẳng về phía trạm tàu cao tốc của Hà Nội.
“Cô Tuyết Mai, tôi muốn nhờ cô… Chăm sóc cho cậu Phong một khoảng thời gian. Lâm Vạn Quân cắn cắn răng, quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai, nói.
Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người, sau đó cô nghiêm túc trả lời: “Cao Phong là chồng tôi, vốn dĩ tôi đã có trách nhiệm nên chăm sóc cho anh ấy.
“Tốt! Tốt.” Lâm Vạn Quân nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng lo lắng.
Quả nhiên, đối phương đã có sự chuẩn bị.
Phía sau bọn họ lại xuất hiện thêm mấy chiếc xe từ phía khác đi theo tới. Lý Anh Quân mở to mắt, hận không thể đạp ga mạnh hơn nữa.
Tốc độ của xe đã đạt đến giới hạn, giống như con sư tử đang tức giận, điên cuồng xông về phía trạm tàu cao tốc.
Xe phía sau bị kéo dãn khoảng cách ngày càng xa, nhưng Lý Anh Quân vẫn không dám thả lỏng chân ga, liên tục vượt qua mấy chục cái đèn đỏ, điên cuồng vượt qua các xe khác nhanh nhất có thể.
“Cô Tuyết Mai, cô cầm lấy hai tờ vé này. Điểm cuối cùng cách Thủ đô Hà Nội là mười mấy điểm dừng.”
“Hai người có thể tùy ý xuống ở một điểm xuống nào đó. Nhớ lấy, nhất định đừng xuất đầu lộ diện” Lâm Vạn N
Quân đưa hai tấm vé tàu cho Kim Tuyết Mai
Kim Tuyết Mai đưa tay nhận lấy, hỏi: “Giám đốc Vạn Quân, những người này rốt cuộc là ai? Vì sao bọn họ lại muốn ra tay với Cao Phong?”
Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng.
Kim Tuyết Mai không biết tranh đấu trong gia tộc lớn đen tối đến nhường nào, nhưng Lâm Vạn Quân thì lại rõ hơn ai hết.
Lúc này Cao Phong đã trở thành như vậy rồi mà còn muốn để giết chết Cao Phong để diệt sạch hậu họa sau này, ngoại trừ những thế lực phản đối Cao Phong làm người thừa kế của dòng họ ở nhà họ Cao ra thì còn có thể là ai nữa?
Vốn dĩ Cao Kim Thành bị điều động trở về, cũng là nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Lâm Vạn Quân vốn đã nghĩ còn chưa chuẩn bị hoàn toàn xé rách bộ mặt của dòng họ, cho nên mới để Cao Kim Thành trở về.
Ông ta không ngờ người bên dòng họ đã chuẩn bị sẵn sàng để lật mặt hoàn toàn rồi.
Sớm biết như vậy thì có nói thể nào, Lâm Vạn Quân cũng sẽ không để Cao Kim Thành đi.
“Cô Tuyết Mai, những chuyện này cô đừng hỏi nữa. Lời tiếp theo mà tôi nói đây, cô nhất định phải ghi nhớ trong lòng.”
“Trước khi cậu Phong hồi phục lại trí nhớ, cô đừng liên lạc với bất kỳ ai, bao gồm cả người nhà của cô, thậm chí là cả tôi. Đừng liên lạc với bất kỳ ai.
“Tìm một nơi mà trốn đi. Đợi sau khi cậu Phong hồi phục lại trí nhớ, nếu như thật sự gặp khó khăn thì cô hãy liên lạc lại với tôi.”
“Nếu như lúc đó tôi vẫn còn… Thôi bỏ đi. Cô nhớ lấy, tùy tiện xuống tìm một nơi mà xuống tàu, đừng nói cho bất kỳ ai biết”
Lâm Vạn Quân vừa nói, vừa lấy ra một cái thẻ đưa cho Kim Tuyết Mai.
Quan hệ của nhà họ Cao ở Đà Nẵng rộng rãi, bất kỳ thành phố nào đều có thể có thể lực của bọn họ.
Với thủ đoạn của nhà họ Cao, nếu như dùng toàn bộ sức mạnh, chỉ cần Kim Tuyết Mai dám ở bất kỳ khách sạn nào ở bất kỳ đâu, thì nói không chừng có thể lập tức bị tìm ra tung tích.
Cho nên cách tốt nhất chính là để Kim Tuyết Mai đưa theo Cao Phong, mai danh ẩn tích một khoảng thời gian. Trải qua một khoảng thời gian quan sát, Lâm Vạn
Quân biết tình cảm mà Kim Tuyết Mai dành cho Cao
Phong thật sự rất chân thành, ông ta có thể nhờ cậy cô chăm sóc cho Cao Phong.
“Cô nhớ lấy. Hai người cứ chọn bừa một điểm xuống, đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả tôi.” Lâm Vạn Quân nghiêm túc nói.
Chỉ có ông ta biết, thủ đoạn lấy tin của nhà họ Cao lớn mạnh thế nào.
Lâm Vạn Quân không dám mạo hiểm.
“Tôi nhớ rồi, Giám đốc Quân, ông nói cho tôi biết, rốt cuộc Cao Phong có phải là con cháu của nhà họ Cao ở Đà Nẵng không?” đột nhiên Kim Tuyết Mai ngẩng đầu, cô nghiêm túc nhìn Lâm Vạn Quân.