Mục lục
Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3755

Biên giới Việt Nam rộng lớn này, có mấy chục triệu dân, không phải chỉ có một Cao Phong hay sao?

Thành công của anh, người khác muốn tùy tiện làm lại được hay sao?

“Về phần khối tập đoàn Phong Hạo, tiếp sau đây nên làm như thế nào, thì bọn họ tạm thời cứ đợi trước đã. Chiều nay tôi sẽ đi tới biên giới Nam Cương một chuyến để xử lý một vài việc.” Diệp Thiên Long đặt tách trà xuống, nhìn mọi người và nói.

“Đợi…” Ông Trần do dự một chút, rồi vẫn gật đầu đồng ý.

Diệp Thiên Long chậm rãi quay đầu, nhìn về bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Lúc này, Cao Phong ở phương xa đã tiến hành hành động ở hai phương diện cùng một lúc.

Mà việc Diệp Thiên Long có thể làm, là lặng lẽ cung cấp sự trợ giúp cho anh ở trong cảnh nội.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một. Trong chớp mắt đã đến xế chiều. Mặt trời lặn xuống ngọn núi phía tây, ánh chiều tà như màu máu.

Vào buổi chiều, Liễu Tông Trạch lại một lần nữa gọi điện cho Cao Phong.

Lúc này, trong doanh địa của khối tập đoàn Phong Hạo, có rất nhiều chiến sĩ đang bận rộn việc gì đó. Có rất nhiều người đang khiêng một cái thùng to lên trên xe vận tải quân dụng.

“Đậu má, chậm chút, chậm chút, con mẹ nó phải đặt nhẹ nhàng xuống biết chưa hả?” Long Tuấn Hạo đích thân quan sát, cứ đi qua đi lại trước mặt mọi người.

Tổng cộng một trăm chiếc xe, trên mỗi chiếc xe đều được đặt đầy những chiếc thùng to.

“Tông Trạch, làm như vậy có ổn không?” Long Tuấn Hạo nhìn một trăm chiếc xe này, vừa định châm một điếu thuốc thì lại vội vàng hạ xuống.

“Chắc chắn là được, đến lúc đó cứ kêu mấy anh em chạy nhanh một chút, tuyệt đối đừng để bị bắt lại. Mà cậu đừng quan tâm mấy thứ này nữa, đi gọi mọi người sẵn sàng đợi lệnh.” Liễu Tông Trạch thuận miệng giải thích một câu, sau đó thúc giục Long Tuấn Hạo đi gọi người.

“Được rồi được rồi!” Long Tuấn Hạo chà hai má, sau đó sải bước đi về phía xa.

Liễu Tông Trạch từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh trăng đã sớm dâng lên trên bầu trời.

“Chúng ta hành động nhanh một chút, thì anh Phong cũng có thể trở về sớm một chút.”

Anh ta nhìn lên không trung, thì thào một mình.

Một giờ đêm, ở góc tây bắc Nam Cương, đột nhiên vang lên tiếng súng mãnh liệt. Mới đầu tiếng súng còn rải rác phân tán, nhưng sau đó lại vô cùng dồn dập. Tiếng vang liên tục bên tai không dứt. Chỉ nghe âm thanh hỗn loạn này thôi, ít nhất cũng phải hơn mấy chục nghìn người.

Đám người Đức Khánh lập tức triệu tập thuộc hạ bao vây về góc tây bắc. Mà cùng lúc đó, John đã nghẹn đắng rất nhiều ngày liền, cũng trực tiếp phái người xuất phát. Bọn họ đều là những người thường xuyên lăn lộn trên chiến trường, nên chỉ nghe tiếng tác chiến, đã có thể đại khái đoán ra được số người của kẻ địch, mà nghe mức độ dày đặc của tiếng súng này, ít nhất cũng phải hơn ba mươi nghìn người.

Khối tập đoàn Phong Hạo dám tới nhiều người như vậy, đây rõ ràng là đang vi phạm giao ước!

“Ha ha ha, thượng đế của tôi ơi! Khối tập đoàn Phong Hạo cho rằng chúng ta vẫn không ra tay thì có thể phá vỡ quy tắc được sao? Tôi đã đợi được ngày này rồi! Hãy liên lạc với phía Việt Nam, kêu bọn họ phái người tới đây! Hôm nay tôi phải giết hết mấy người khối tập đoàn Phong Hạo đã vi phạm quy tắc này ngay trước mặt bọn họ!” John ra lệnh một tiếng, một trăm nghìn chiến sĩ quân đội lập tức toàn quân xuất phát.

Trong khoảng thời gian ngắn này, bọn họ trên cơ bản đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ đợi sau khi khối tập đoàn Phong Hạo phạm sai lầm là bọn họ có thể dốc toàn sức ra tay, tiến hành vây quét. Mà hôm nay, cơ hội đã tới rồi.

“Thống lĩnh John, tin tức truyền tới, nói tiếng súng dày đặc đó chắc hẳn vang lên trong khu vực Nam Cương. Chắc chắn những người của khối tập đoàn Phong Hạo đó đã đánh vào trong Nam Cương rồi, bọn họ đánh bọc sườn từ phía sau chúng ta!” Sĩ quan phụ tá của John cười ha ha, cũng cực kỳ phấn chấn.

Một trăm nghìn chiến sĩ quân đội, được huy động toàn bộ lực lượng.

Mà John thì lại đích thân gọi điện thoại cho Diệp Thiên Long, thông báo cho ông ta biết chuyện khối tập đoàn Phong Hạo đã vi phạm quy tắc.

Diệp Thiên Long hoàn toàn hoang mang sau khi nhận được tin tức, ông ta lập tức bắt đầu điều tra chuyện này, hơn nữa cũng phái Trọng Dương Bình dẫn người tới đó kiểm tra.

“Ngài Đức Khánh, cũng có không ít người Phong Hạo tới khu vực đông bắc của chúng ta!”

Khi đám người Đức Khánh đi chi viện cho khu vực tây bắc, thì lại nhận được tin tức.

Nghe thấy tin tức này, rất nhiều người đều hơi suy nghĩ. Lẽ nào khối tập đoàn Phong Hạo lại dùng cách giương đông kích tây tiếp sao?

“Bao nhiêu?” Đức Khánh nghe vậy thì sững sờ, vội vàng hỏi.

“Chắc hẳn không dưới tám nghìn người đâu!” Sĩ quan phụ tá vội vàng báo cáo.

Đức Khánh hơi nghĩ ngợi một chút, sau đó phất tay, đáp: “Mặc kệ bọn họ, bọn họ làm như vậy chỉ để làm loạn sắp xếp của chúng ta. Chúng ta không cần quan tâm đến bọn họ, cứ trực tiếp tiến về khu vực tây bắc, giết chết mấy chục nghìn người bọn họ rồi lại nói sau. Nghe âm thanh này, thì nhân số ít nhất cũng phải ba đến năm mươi nghìn người. Đến lúc đó, chúng ta lại liên thủ với ngài John, còn không phải là dễ dàng bắt được bọn họ hay sao?” Đức Khánh càng nghĩ lại càng sảng khoái, lần này khối tập đoàn Phong Hạo đúng là tự tìm đường chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK