Mục lục
Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3669

Vì Cao Phong mà ông ta tình nguyện khiến cho toàn quân ta phải chịu liên lụy sao?

Điều này hoàn toàn không phù hợp với bất kỳ quy tắc nào.

Trong những tình huống như vậy, sẽ có rất nhiều lúc giữa một người và mọi người, chúng ta phải lựa chọn hi sinh một người để bảo vệ cho mọi người!

“Ông Trần, hiện giờ mở một cuộc tiến công trên diện rộng ở biên giới sao? Việc này… việc này rất khó đó.”

Vu Chính Bình từ từ ngồi xuống, anh ta đang cố gắng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Ông Trần nghe vậy nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ nhanh chóng nhấc điện thoại bấm một dãy số có ba chữ số.

“Alo, tôi là Trần Thiên Tung, giúp tôi kết nối với sĩ quan chỉ huy cao nhất ở đó!”

Ông Trần nghiến răng nghiến lợi đứng nghiêm, thẳng thắn nói thẳng vào vấn đề.

“Ngài có chuyện gì thì cứ nói với tôi trước đã.”

Ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của cô thư ký.

“Vậy cô có thể truyền đạt tới sĩ quan chỉ huy giúp tôi rằng Trần Thiên Tung tôi đề nghị cho toàn bộ các chiến sĩ ở biên giới Nam Cương xuất phát thực hiện hành động.”

Đầu dây bên kia điện thoại liền rơi vào một mảnh im lặng.

“Vì để bảo vệ được các chiến sĩ ở biên giới Nam Cương, vì để bảo vệ danh dự của cột mốc biên giới nước ta nên giáo quan Cao đã đưa người đến đó để liều chết chiến đấu.”

“Nhưng là trong lúc chiến đấu đã rơi vào phục kích của địch, chưa rõ sống chết, vì thế nên tôi muốn xin sĩ quan chỉ huy đồng ý cho chúng tôi đưa người đến đó chi viện.”

Giọng nói của Ông Trần vừa dứt, thì đầu dây bên kia điện thoại lại tiếp tục rơi vào mảnh im lặng một lần nữa.

Một lúc lâu sau mới chầm chậm mở miệng nói.

“Lũ cường đạo ở Nam Cương có gần 200.000 tên đang đóng quân tại đó, lại nói đến các cường quốc nước ngoài đang không ngừng nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

“Chỉ cần các chiến sĩ của ta ở biên giới Nam Cương vừa có động thái thì sẽ làm rút dây động rừng, lúc đó chúng ta đang ở trong tình trạng đuối lý, đến Liên Hợp Quốc cũng sẽ không đứng về phía chúng ta đâu.”

“Đến lúc đó, không những chúng ta không đảm bảo được an toàn cho Cao Phong, mà còn đẩy toàn bộ biên giới Nam Cương vào tình thế khó khăn.”

“Thậm chí còn kéo theo cả nước cũng sẽ rơi vào tình cảnh không bao giờ có thể khôi phục lại được.”

“Nếu thực sự đến lúc đó, chưa nói đến việc chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho Cao Phong được hay không, mà chỉ tính đến hậu quả sẽ là vô số người vô tội phải chết, các chiến sĩ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.”

Đột nhiên Ông Trần gầm lên một tiếng, nói: “Tôi không quan tâm! Tôi không thể trơ mắt nhìn người có công nhiều nhất trong chúng ta lại phải tử trận!”

“Khi cậu ta rời đi cũng không mang theo một người lính nào, thế nhưng cậu ta lại có thể liên tiếp lập được chiến công!”

“Hiện giờ, cậu ta đang nằm trong mai phục của địch, sắp tử trận rồi, nhưng chúng ta lại ngồi nhìn không quan tâm đến sống chết của cậu ta sao?”

Người ở đầu dây điện thoại bên kia khẽ thở dài nói: “Trần Thiên Tung, tôi hiểu cảm giác của ông, nhưng đôi khi, tôi chỉ có thể từ bỏ một cá nhân để bảo vệ cho tập thể.”

“Một khi chúng ta hành động thì cả nước Việt Nam này sẽ có thể bị cuốn vào một loạt trận chiến, người dân không thể sinh sống được, các chiến sĩ cũng sẽ bị thương, thậm chí là tử trận, thương vong nhiều không kể hết.”

“Ông có biết rằng cái giá sẽ lớn đến mức nào không?”

“Ông Trần, nên tuân thủ theo quy tắc đi.”

Ông Trần bật cười, bất chợt gầm lên một tiếng giật dữ: “Tôi sẽ tuân thủ, cmn quy tắc quái gì chứ!”

“Lúc nào cũng nhẫn nhịn, lúc nào cũng nhẫn nhịn, nhịn biết bao nhiêu năm như vậy rồi! Bây giờ vẫn phải tiếp tục nhịn sao?”

“Khó khăn lắm mới có một hổ tướng dám giao chiến với bọn chúng, bây giờ lại bắt cậu ta phải trả giá bằng mạng sống hay sao?”

“Tôi không quan tâm cấp trên suy nghĩ những gì, tôi chỉ biết rằng Trần Thiên Tung tôi nhất định phải đón cậu ta trở về!”

Ông Trần vừa nói xong liền trực tiếp cúp máy.

Thế nhưng sau khi cúp điện thoại, Ông Trần lại dùng hai tay chống lên trên mặt bàn, cả người run lẩy bẩy.

Vừa ngẩng đầu lên lần nữa thì trên mặt đã toàn là nước mắt.

Nước mắt cứ như thế rơi xuống mặt bàn, đồm độp đồm độp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK