Chương 445
Mới có vài phút ngắn ngủi mà Ngô Minh Huy đã làm xong, còn có thể không u oán sao?
Ngô Minh Huy làm xong thì rất thoải mái, nhưng người đẹp còn nằm đó, khiến lòng anh ta như mèo cào. Nằm trên giường hai chân không ngừng sờ soạng.
Nếu không phải Ngô Minh Huy là con trai độc nhất của nhà họ Ngô, lại có quen biết với nhà họ Tưởng ở Hà Nội thì Hạ Vy sẽ không bao giờ đi theo anh ta.
“Hừ!” Hút xong điếu thuốc, vẻ mặt Ngô Minh Huy trở nên u ám.
Trong đám con ông cháu cha ở Hà Nội, ai mà không biết Ngô Minh Huy là người kiêu ngạo ngang ngược, là loại người có thù tất báo?
Hôm nay tuy Cao Phong không có mâu thuẫn gì lớn với anh ta nhưng chỉ riêng việc Cao Phong khiến anh ta mất mặt đã đủ để anh ta ghi thù rồi.
“Anh nhất định phải khiến tên Cao Phong này trả giá!” Ngô Minh Huy lạnh lùng nói.
Nghe thể Hạ Vy dừng động tác cà chân lại, nàng khá hứng thú với chuyện này.
“Minh Huy, anh tính làm như nào?” Hạ Vy ngẩng đầu lên hỏi
“Không phải Cao Phong chỉ là bám váy đàn bà nên mới dám ngông cuồng vậy sao?”
“Không sao cả, anh cho anh ta ngông cuồng, ngày mai anh sẽ ra tay với xí nghiệp nhà họ Kim, để xem không có nhà họ Kim, tên Cao Phong kia sẽ là cái thá gì.”
“Đến lúc đó anh không những bắt Cao Phong quỳ xuống xin lỗi trước mặt mà còn bắt cả Kim Tuyết Mai cởi hết quần áo ra quỳ xuống xin lỗi.” Nói tới đây trong mắt Ngô Minh Huy hiện lên dục vọng.
Nhà họ Kim ở Hà Nội không dễ đối phó, thế nhưng công ty dưới quyền nhà họ Kim không phải đơn giản sao?
Hạ Vy liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Ngô Minh Huy, vội hỏi: “Minh Huy, anh có tâm tư với Kim Tuyết Mai?”
“Vớ vẩn! Mỹ nữ xinh đẹp như vậy thằng đàn ông nào mà chẳng có tâm tư.” Trước mặt Hạ Vy, Ngô Minh Huy cũng chẳng thèm che giấu chút ý tứ nào.
Một tia bất mãn lóe lên trong mắt Hạ Lan, lòng thầm chửi, tên Ngô Minh Huy nhà anh mà cũng dám tự nhận là đàn ông bình thường?
Nhưng Hạ Vy không để lộ ra trên mặt, vội hỏi: “Minh Huy, anh định giải quyết bọn họ như nào?”
“Đương nhiên anh tự có cách của anh, em cứ thoải mái đi!” Ngô Minh Huy cười tủm tỉm, vươn tay đem điếu thuốc dí vào gạt tàn.
Không để Hạ Lan hỏi tiếp, Ngô Minh Huy xoay người lấy một viên thuốc trên đầu giường nuốt xuống, rồi ôm lấy Hạ Vy…
Trong phòng tổng thống của khách sạn Oriental Jade.
Cao Phong đã tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm. Cơ bắp rắn chắc hiện ra rõ nét dưới ánh đèn.
“Tuyết Mai” Cao Phong đi về phía Kim Tuyết Mai. Nhưng sắp đến trước mặt thì thấy Kim Tuyết Mai có vẻ như ngại ngùng, dùng chăn che kín mít, không nói một lời. Chăn trên giường nhô lên một ngọn núi nhỏ, nhìn đáng yêu vô cùng. Cao Phong do dự đi đến bên Kim Tuyết Mai, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Thế nhưng Kim Tuyết Mai vẫn không trả lời.
Khóe miệng Cao Phong hiện ra chút suy tư, xem ra Kim Tuyết Mai vẫn ngại, anh phải giúp cô mới được.
Nhẹ nhàng xốc chăn lên, Cao Phong nhìn về phía Kim Tuyết Mai
“Hừ hừ…” nhưng ngay khi nhìn thấy cô, Cao Phong không khỏi sửng sốt. Mặt Kim Tuyết Mai đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, lông mi còn run nhè nhẹ phát ra tiếng ngáy rất nhỏ…
Đầu Kim Tuyết Mai nghiên sang một bên, tóc tai rối bời dính trên khuôn mặt đỏ bừng.
Đứa nhỏ này thế mà ngủ say rồi!
“Tuyết Mai, em đừng đùa anh đấy!” Cao Phong đưa tay quơ quơ đầu Kim Tuyết Mai nhưng Kim Tuyết Mai ngủ say lắm rồi, không phản ứng tí tẹo gì cả.
Cao Phong sững sờ, càng nghĩ càng choáng.
Bảo là uống rượu lấy can đảm xong rồi ngủ say như chết?
“Dậy thôi, mẹ muốn bế cháu lắm rồi!” Phục Phong trừng mắt lay Kim Tuyết Mai dậy. Thế nhưng Kim Tuyết Mai ngủ rất ngon lành, nói mớ vài câu xong lăn người, chân gác lên chăn, ôm chăn vào lòng.
Cao Phong cạn lời, vài giây sau mới nghiến răng nghiến lợi: “Em giỏi lắm!”
Tại tư dinh của Cao Minh Trí.
“Ông chủ, hôm nay Cao Phong chỉ vì Kim Tuyết Mai mà khiến Lâm Vạn Quân công khai đối đầu với tôi!”
“Hơn nữa khắp Hà Nội đêm nay sáng rực tên Kim Tuyết Mai…”
Cao Minh Trí ngồi một mình trong phòng, nhanh chóng báo cáo mọi chuyện qua điện thoại. Đầu dây bên kia im lặng mười mấy giây mới truyền đến một âm thanh trầm thấp.
“Không thể nào! Chuyện lớn như vậy tên phế vật Cao Phong sao có thể làm được.”
Cao Minh Trí than nhẹ một câu, nói: “Nếu không phải tôi tận mắt chứng kiến thì cũng không tin nổi! Nhưng tất cả đều là thật…”