Chương 677
“Em xem xem, anh còn có thể khiến nó tắt đi.”
Cao Phong nói xong, ẩn điều khiển từ xa lần thứ hai, ảnh đèn lại vụt tắt.
Sau đó, Cao Phong bật tắt nhiều lần, Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn tin tưởng rồi.
“Trời ạ! Cao Phong, anh thực sự ở đó, anh cũng phải bỏ ra hơn hai trăm nghìn tỷ mất, anh Phong?” Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng hiểu ra.
Thực ra, khi Cao Phong tặng cô sợi dây chuyền trái tim màu xanh nước biển, cô đã nghĩ đến chuyện này rồi! Nhưng mà do Kiều Thu Vân cứ luôn cố gắng tẩy não cô nên cô mới không có thời gian ngẫm nghĩ nhiều hơn.
Trong màn đêm yên tĩnh, Kim Tuyết Mai mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, đứng cạnh cửa sổ, nhìn núi Bồng Thiên lúc tối lúc sáng, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
“Không, biệt thự này thực ra không mất tiền, là do mọi người đồn đại thổi phồng lên thôi” Cao Phong trả lời đúng sự thực.
“Cho dù không có hơn hai trăm nghìn tỷ, thì thế này cũng vô cùng lợi hại rồi! Cao Phong, bây giờ em đã tin, anh có thể… anh thực sự là con cháu nhà họ Cao!” Kim Tuyết Mai lẩm bẩm khẽ khàng.
Cao Phong mỉm cười, không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận.
“Anh nói vào sinh nhật em sẽ cho em một niềm vui bất ngờ, đây chính là điều bất ngờ mà anh muốn tặng em sao?” Kim Tuyết Mai luôn nhìn núi Bồng Thiên phía xa xa, chấn động trong lòng, hỏi lại lần nữa.
“Nói cho anh biết, em muốn cái gì nhất?” Cao Phong cười hỏi.
Cao Phong biết, điều Kim Tuyết Mai muốn chắc chắn không phải là thân phận của Cao Phong ở nhà họ Cao thành phố Đà Nẵng.
Nếu như vậy thật thì ở tiệc rượu nhà họ Kim, khi Cao Hải Trì mang sính lễ cưới đến, Kim Tuyết Mai đã ly hôn với Cao Phong ngay tại đó rồi.
“Em muốn… để mẹ em, và cả bà nội em chấp nhận chúng ta! Chân thành chúc phúc chúng ta. Kim Tuyết Mai suy nghĩ một lúc rồi nói.
Lúc trước, Kim Tuyết Mai đã từng nói với Cao Phong, cô không muốn bị người ta xem thường nữa, bây giờ Cao Phong đã làm được rồi.
Nhưng mà lần này, Kim Tuyết Mai biết, chuyện này khó khăn nhường nào.
Kiều Thu Vân có ấn tượng xấu với Cao Phong, đã là thậm căn cổ đế, cả bà cụ Kỷ cũng vậy.
Ấn tượng ban đầu rất khó thay đổi, người đã có thành kiến thì cho dù bạn làm gì đi chăng nữa cũng không được tán thành.
“Yên tâm đi, anh sẽ làm được.” Cao Phong cười trả lời.
“Ừ… ngày kia là tiệc mừng thọ của bà nội, anh có thể tới dự không?” Kim Tuyết Mai gọi điện thoại cho anh chính là để hỏi chuyện này.
“Có thể!” Cao Phong gật đầu trả lời: “Không những đi mà anh còn muốn mặt mày rạng rỡ đường hoàng đến đó, không thể để vợ anh mất mặt được.
“Dừng!” Kim Tuyết Mai bĩu môi, nhưng trong lòng lại bừng lên cảm xúc mong chờ. Hai người nói chuyện một lúc rồi lần lượt cúp điện thoại.
Kim Tuyết Mai để điện thoại xuống, im lặng đứng bên cửa sổ hai phút, sau đó mở cửa phòng xông ra ngoài.
“Mẹ ơi! Cha, mẹ! Mở cửa! Mau mở cửa!” Kim Tuyết Mai chạy đến phòng của Kiều Thu Vân, gõ cửa thật mạnh.
“Hơn nửa đêm rồi còn làm gì vậy hả, kêu gào cái gì?”
Lúc này Kiều Thu Vân vô cùng bất mãn với Kim Tuyết Mai, hùng hùng hổ hổ ra mở cửa phòng.
“Biệt thự cao nhất của núi Bồng Thiên, biệt thự chỗ cao nhất ý. Kim Tuyết Mai vô cùng kích động.
Kích động là vì nếu như Kiều Thu Vân biết chuyện này có thể sẽ không ngăn cản cô và Cao Phong ở bên nhau nữa? “Biệt thự thì làm sao? Con muốn ở? Muốn thì ly hôn với Cao Phong! Rồi Tự mình đi tìm cậu cả nhà họ Cao đi!” Kiều Thu Vân bĩu môi nói.
“Không phải! Mẹ! Cao Phong là biệt thự… không không, biệt thự đó là của Cao Phong!” Kim Tuyết Mai giải thích cách lộn xộn.
Kiều Thu Vân nghe vậy thì sững sờ, Kim Ngọc Hải cũng bật dậy khỏi giường trong nháy mắt, mặc áo khoác ngủ chạy ra ngoài.
“Tôi không quan tâm anh ta nghĩ thế thế nào? Nếu anh ta thông minh, đừng có động đến Kim Tuyết Mai.” Kiều Thu Vân bĩu môi trả lời.
Về việc Cao Phong thấy bà ta như thế nào, bà ta cũng không thèm để ý, có thể thiết lập mối quan hệ với nhà họ Lục, Kim Thu Vân cần gì phải bận tâm đến suy nghĩ của người khác? “Chuyện này không phải do chúng ta định đoạt, tình cảm của Tiểu Mai cùng Cao Phong hiện tại đang rất tốt.” Kim ngọc Hải khẽ thở dài một tiếng.
“Hừ! Cao Phong cứ ở lì trong nhà chúng ta không đi, tôi liền nghĩ ra mọi cách tra tấn, tra tấn đến khi cậu ta không chịu được mà rời đi!” Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng.