Chương 7
“Làm sao? Cả một đám người lớn nhà họ Kim mà một người đến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Cao cũng không có?” Thấy mọi người không ai nói câu nào là cho bà cụ Kim có chút tức giận.
Trong lòng bà cụ Kim không vui, mọi người ai cũng căng thẳng, nhưng vẫn không có ai lên tiếng như cũ.
Nếu đặt ở ngày bình thường, loại chuyện lập công lấy lòng bà cụ này thì bọn họ đã chen nhau đến sứt đầu mẻ trán để đi làm.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ cũng đã tới Phong Mai, cũng gặp phải trắc trở bể đầu chảy máu, ai còn dám đứng ra thể hiện nữa?
Bầu không khí trở nên trầm mặc, tất cả mọi người đều không dám mở miệng nói chuyện, ngay cả Kim Hồng Vũ luôn luôn nhanh nhảu cũng đều câm như hến.
“Bà nội, hay là để con đi thử một chút.” Lúc này, Kim Tuyết Mai bỗng nhiên mở miệng.
Lúc cô nói ra câu này, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Kim Tuyết Mai cũng không phải muốn thể hiện, chỉ là hôm nay trước khi tới cuộc họp gia đình, Cao Phong đã nói với cô nếu như dính đến chuyện hợp tác với Phong Mai thì bảo cô tới giành lấy.
Khi ấy, Kim Tuyết Mai căn bản là khinh thường lời Cao Phong nói, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa đi. Nhưng lúc này chẳng hiểu vì sao Kim Tuyết Mai lại chợt nhớ tới, ma xui quỷ khiến thế nào lại chủ động mở miệng.
Có lẽ bởi ngày đó khóc lóc, Cao Phong đã dùng tay áo lau nước mắt cho mình.
Có lẽ bởi vì ngày đó, Cao Phong đã nói chỉ cần cô muốn, anh có thể hái sao trên trời xuống cho cô.
Cho nên, tất cả mọi người không dám nhận cái việc rắc rối này thì Kim Tuyết Mai nhận.
“Con ấy à?” Bà cụ Kim lườm Kim Tuyết Mai một cái, trong mắt lóe lên tia không kiên nhẫn.
Lúc ông cụ Kim còn sống, chỉ thương yêu mình Kim Tuyết Mai, tận lực đào tạo Kim Tuyết Mai trở thành người nối nghiệp.
Nhưng bà cụ Kim lại trọng nam khinh nữ, lần nào cũng cưng chiều cháu trai Kim Hồng Vũ, còn đối với Kim Tuyết Mai lại sinh làm chán ghét.
Bà cụ chưa hề đặt Kim Tuyết Mai vào trong mắt, căn bản cũng không tin Kim Tuyết Mai có năng lực lớn như thế.
“Kim Tuyết Mai, con nghĩ con là ai? Bất động sản Phong Mai cũng không phải là một công ty nhỏ.”
“Ha ha, không biết tự lượng sức, nghĩ gì mà lại đòi thể hiện trước mặt bà nội? Có bản lĩnh này sao không đi tìm một tấm chồng tốt đã.”
“Có phải thấy nhà họ Cao đưa tiền sính lễ nên thấy đỏ mắt rồi đúng không?”
Lời Kim Tuyết Mai vừa nói xong thì đám người liền khinh thường mà bàn tán. Chuyện bọn họ còn không làm được mà Kim Tuyết Mai nghĩ có thể là được á?
Nghe đám người chế giễu, trong lòng Kim Tuyết Mai tức tối vô cùng, nhưng không thể cãi lại, nghĩ tới việc chuẩn bị từ bỏ.
Đáng nhẽ cô không nên tin mấy lời nhảm nhí của Cao Phong. Ba năm qua rõ ràng anh ta là một kẻ vô dụng, làm sao bởi vì một câu của mình mà thay đổi được?
Cho dù có thay đổi thì anh ta cũng không quyết định được chuyện hợp tác cùng Phong Mai.
“Haiz, cũng không thể nói vậy. Dù sao Kim Tuyết Mai cũng là người phụ trách công trường của công ty chúng ta.” Con mắt Kim Hồng Vũ đảo một vòng, bỗng nhiên mở miệng nói.
Đám người lại một trận cười nhạo, cũng chỉ có Kim Tuyết Mai mới làm những chuyện như đội nón bảo hộ, dưới thời tiết nắng gắt đi thị sát công trường.
“Kim Tuyết Mai, chẳng phải em vẫn cảm thấy công ty đối xử bất công với em hay sao. Vậy lần này chúng ta bằng lòng cho em cơ hội này, để xem em có bản lĩnh chứng minh bản thân hay không.”
Kim Hồng Vũ nghĩ kỹ rồi, bây giờ củ khoai nóng bỏng tay này không ai dám cầm, vừa hay ném vào trong tay Kim Tuyết Mai.
Đến lúc đó nếu chuyện hợp tác vẫn không thành, Kim Tuyết Mai vừa mất mặt, vừa bị bà nội sỉ vả một trận.
Trong lòng bà cụ Kim coi trọng Kim Hồng Vũ, cho nên sau khi anh ta mở miệng, bà cụ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có sắc mặt vẫn không thay đổi nhìn Kim Tuyết Mai.
“Được! Em sẽ làm hết sức.” Kim Tuyết Mai đâm lao đành phải theo lao, cắn chặt răng mà đồng ý.
“Đợi đã, nếu như em không làm được thì sao?” Kim Hồng Vũ cũng không định bụng tha cho Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai sửng sốt, chuyện này cho dù là cha của Kim Hồng Vũ, Kim Hùng Sơn cũng không có niềm tin tuyệt đối, nên bản thân cô cũng không có.
“Nếu như em không làm được thì chứng tỏ em và người chồng vô dụng kia của em giống nhau, đều là đồ bỏ đi!”
“Công ty không nuôi người rảnh rỗi, từ nay về sau, chuyện bên xí nghiệp Kim Thiên không cần em nhúng tay vào nữa. Đương nhiên, tiền lương vẫn sẽ phát cho em. Ha ha.”
Kim Hồng Vũ cười mỉa một tiếng. Anh ta không thể không thừa nhận năng lực của bản thân cho dù xét phương diện nào cũng không bằng Kim Tuyết Mai.
Cho nên, mặc dù bây giờ anh ta dựa vào việc được bà cụ Kim coi trọng, và việc cha của mình làm chủ tịch nên mới lấy được vị tríc giám đốc trong Kim Thiên.
Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, vừa hay có thể lợi dụng cơ hội này diệt trừ hoàn toàn Kim Tuyết Mai.
“Anh!” Kỷ Tuyết Mai sửng sốt. Cô không ngờ tới Kim Hồng Vũ lại làm như thế. Đây làm muốn đẩy cô vào đường cùng mà!
Kim Tuyết Mai nhìn quanh phòng, bà cụ Kim đang nhắm mắt dưỡng thần, những người khác thì đều đang cười trên nỗi đau của người khác chứ đừng nghĩ đến việc sẽ có người thay cô nói chuyện. Bây giờ cả đám không bật cười lớn là đã không tệ rồi.
“Được! Em đồng ý!” Kim Tuyết Mai cương quyết, nhìn thái độ của bọn họ, trong lòng cũng dần dần nghiêm túc.
“Thẳng thắn! Nhớ kỹ, nếu như em không làm được thì phải từ bỏ tất cả các chức vụ trong công ty, ngoan ngoãn ở nhà chờ lương!” Trong lòng Kim Hồng Sơn cực kỳ thoải mái.
“Nếu như cô ấy làm được thì sao?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Không thể nào.” Kim Hồng Sơn bĩu môi, sau đó sắc mặt khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Cao Phong mặc một bộ quần áo đơn giản, bình tĩnh đứng ở cửa. Câu vừa rồi là do anh nói.
“Cao Phong? Hội họp trong nhà họ Kim, ai cho cái tên vô dụng này tới?” Kim Hồng Vũ hô to một tiếng.
Những người khác cũng không kiên nhẫn nhìn Cao Phong, loại trường hợp này mà anh ta cũng có mặt ư? Da mặt không biết dày cỡ nào nữa!
Kim Tuyết Mai vội vàng liếc Cao Phong, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh mau rời đi.
Có điều, Cao Phong lúc này cứ như trở thành một người khác. Bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng thường ngày nháy mắt không còn, giống như một thanh kiếm sắc thoát vỏ, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự sắc bén.
Cao Phong chậm rãi tiến đến: “Hội họp của mọi người tôi không hứng thú tham gia, tôi chỉ tới đón vợ tôi về nhà thôi.”
Trong nháy mắt đám người đều nghẹn lời. Cho dù bọn họ có coi thường Cao Phong thế nào nhưng Kim Tuyết Mai vẫn là vợ của Cao Phong. Đây là sự thật không thể thay đổi.
Đôi mắt đẹp của Kim Tuyết Mai nhìn chằm chằm Cao Phong. Cô thật sự không thể tin nổi, những lời này lại có thể được nói ra từ miệng anh.
Giọng điệu bá đạo lại vô cùng ngắn gọn này là của anh sao?
“Được được! Vậy cậu đón người rồi cút nhanh đi.” Kim Hồng Vũ không nhịn được phất phất tay.
Dù sao mục đích cũng đã đạt được, anh ta lười so đo với Cao Phong.
“Anh còn chưa nói, nếu như Tuyết Mai làm được thì thế nào?” Cao Phong vẫn đứng bất động tại chỗ.
“Cậu muốn thế nào?” Kim Hồng Vũ nhíu mày nhìn về phía Cao Phong.
Bà cụ Kim vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, một chút ý tới liếc tới Cao Phong cũng không có.
“Có qua thì phải có lại. Nếu Tuyết Mai không làm được thì phải từ chức, vậy nếu như cô ấy làm được thì có phải anh cũng nên từ chức ở công ty rồi tặng cho Tuyết Mai không?”
Cao Phong ung dung nói, phảng phất như tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.
Kim Hồng Vũ sững sờ, miệng mấp máy muốn nói gì đó. Những người khác trong nháy mắt cũng quay đầu nhìn về phía Cao Phong.
Cái, cái tên Cao Phong này đúng là to gan! Anh ta vậy mà lại ngấp nghé vị trí giám đốc của Kim Hồng Vũ?
Có điều nếu Kim Tuyết Mai có thể hợp tác thành công với công ty Phong Mai thì một cái chức giám đốc tính làm gì!
Trưởng bộ phận marketing của bất động sản Phong Mai còn có năng lượng hơn so với giám đốc của xí nghiệp Kim Thiên.
“Anh dám cược không?” Không đợi Kim Hồng Vũ trả lời, Cao Phong đã tiến lên một bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kim Hồng Vũ, hỏi.