Chương 773
Bị đánh bởi một thứ luôn được coi là rác rưởi, ai lại có thể cảm thấy thoải mái cho được? “Không ai có thể tát tôi! Không bao giờ!”
“Bất luận lần này kẻ nào bảo vệ anh ta, tôi đều sẽ giết chết, tôi muốn nó chết!”
Cao Anh Hạo như một con sói, đóng sầm cửa bước vào nhà.
Trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.
Hôm nay là sinh nhật của Kim Tuyết Mai, đồng thời cũng là ngày mà Cao Phong chuẩn bị từ thành phố Đà Nẵng trở về thành phố Hà Nội.
Sinh nhật của Kim Tuyết Mai có thể đến muộn nhưng chắc chắn không thể vắng mặt.
Vì vậy, ngay từ sáng sớm, Cao Phong đã dậy để thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi đến hòn đảo phía bắc của nhà họ Cao để nói bà lớn rời khỏi thành phố Đà Nẵng.
Hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao.
Trong một khu cực kỳ cao cấp bà Kim từ tử mở mắt.
Dưới sự điều trị cao cấp của nhà họ Cao, bệnh tình này của bà lớn Kim thật sự không thành vấn đề lớn.
Nhìn thấy bà Kim thức dậy, người hộ tá bên cạnh bà ngay lập tức bước đến và hỏi bà ta cần gì.
Bà lớn ngơ ngác nhìn xung quanh, bà ta vô cùng khó hiểu hỏi: “Đây là “Bà lớn, đây là hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao
Người hộ tá giải thích.
“Hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao? Đảo phía Bắc… nhà họ Cao? Nhà họ Cao nào?” Bà lớn trong lòng thắc mắc nhưng lập tức tỉnh táo lại.
Người hộ tống cười khúc khích nói: “Đây là ranh giới của thành phố Đà Nẵng “Cái gì, thành phố Đà Nẵng!” Bà lớn đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Đó không phải nhà họ Cao ở Đà Nẵng…
Bà ta thực sự đến nhà họ Cao ở Đà Nẵng sao?
Điều này
Điều này thật sự khiến bà ta cảm thấy như đang mơ.
“Ai, là ai đã đưa tôi tới đây? Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Bà lớn phản ứng xong vội vàng nắm lấy tay người hộ tá hỏi.
“Hả, bà không biết sao? Chính cậu chủ Kình Thiên đưa bà tới đây!” Hộ tá có chút kinh ngạc.
“Cậu chủ Kình Thiên… là ai vậy?” Bà lớn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết cậu chủ này là ai.
“Bà không biết cậu chủ Kình Thiên sao? Chả lẽ bà còn chưa hoàn toàn bình phục nên mất trí nhớ à?” Người hộ tá càng cảm thấy thắc mắc.
“Tôi không có! Tôi thật sự không biết cậu chủ Kinh Thiên mà cô nói.” Bà lớn vẫn chưa nghĩ ra.
“Được rồi… Người hộ tả lắc đầu, cô biết gì nhiều về thành phố Hà Nội. Vì vậy, cô cũng không biết chính xác mối quan hệ giữa Cao Phong và bà lớn là gì.
“Cậu chủ Kình Thiên sẽ đến đây sớm thôi, đến lúc đó bà sẽ biết rõ.” Người hộ tá nhẹ nhàng giải thích.
“Cậu chủ Kình Thiên… tại sao lại có thể đưa tôi đến đây?” Lời này của bà lớn không phải là đang hỏi người hộ tổng mà càng giống như đang nói với chính mình hơn. Người hộ tống lại nghĩ rằng bà lớn biết được hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao này không phải người bình thường có thể tùy tiên tiến vào nên mới nghi ngờ sao bà ta có thể vào được.
Người hộ tống liền lập tức giải thích với bà lớn: “Cho dù là người khác không thể đến thì cậu chủ Kình Thiên cũng vẫn đến được, dù gì thì cậu chủ Kình Thiên cũng là người có thân phận cao quý. Nói mới nhớ, hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao chúng ta là trụ sở chính chuyên nghiên cứu về lĩnh vực y tế của nhà họ Cao! Nhiều năm gần đây người ngoài đến đây chữa trị cũng rất ít. Cậu chỉ Kình Thiên có thể nghĩ cách đưa bà vào đó có quan hệ không tệ với bà.” Người hộ tống vừa rót nước cho bà lớn vừa cảm khái nói.
“Quan hệ không tệ.” Bà lớn càng nghe càng khó hiểu. Trong số những người ba ta quen biết có không ít người họ Cao nhưng người bà ta tiếp xúc nhiều có thể là Cao Phong, trừ người đó ra thì ở đâu lại xuất hiện cậu chủ Kình Thiên? “Cậu chủ Kình Thiên kia rốt cuộc là ai vậy? Người đó là cậu chủ của nhà họ Cao các cậu đúng không?” Bà lớn vẫn là không nhịn được lòng hiếu kì.
“Tất nhiên rồi! Có điều cậu chủ Kình Thiên rất nhanh sẽ đến đây rồi, đợi hai người gặp mặt rồi xem xem có quen biết gì hay không.” Người hộ tống đưa cốc nước cho bà lớn rồi nhẹ nhàng nói.
Bà lớn cầm chén trà trên tay, vẫn nhịn không được hỏi: “Cậu nói trước với tôi đi, cậu ta rốt cuộc là ai vậy?”
Người hộ tống sững người một lúc rồi đáp: “Cậu chủ Kình Thiên là cậu chủ của nhánh chính của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, tên là Cao Kình Thiên! Hiện tại trong nhà họ Cao thì cậu chủ Kình Thiên chính là người thuộc nhánh chính duy nhất, vậy nên tương lai sẽ làm chủ nhà họ Cao! Bà có thể quen biết với cậu chủ Kình Thiên chính là có phúc khí đó.” Người hộ tống không ngừng cảm khái, người có thể được cậu chủ Kình Thiên xem trọng như vậy nhất định không phải là người bình thường.
“Cái gì?” Ánh mắt của bà lớn dại ra rồi ba ta thốt lên mốt cách kinh ngạc. Tương lai sẽ trở thành chủ nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng? Cái cậu Cao Kình Thiên này chính là người thừa kế nhà họ cao với khối tài sản hàng nghìn tỷ? “Chậc!” Bà lớn hít một hơi lạnh, đột nhiên nghĩ đến một người. Có khi nào có khi nào khoảng thời gian trước Cao Hải Trì của nhà họ Cao đến đưa sinh lễ cho Kim Tuyết Mai chính là cậu chủ Kình Thiên kia không?