Chương 454
Quản lý cười nhạo trong lòng, đương nhiên, ngân hàng dựa vào những khách hàng lớn này để tồn tại lâu dài, không lẽ lại dựa vào dây câu ba bánh mỏng manh của anh sao?
Nhưng gã chắc chắn sẽ không nói điều này, mà chỉ nhìn Cao Phong với ánh mắt mỉa mai.
“Nếu nói như vậy, gọi điện thoại cho giám đốc ngân hàng các người đến nghe, chứ lời giải thích của tôi, các người nghe không nổi đâu.” Cao Phong vẫn thản nhiên nói.
“Giám đốc của chúng tôi rất bận.” – Quản lý hơi hơi bĩu môi.
Người phụ nữ đó càng thêm khinh thường, xem thân phận của anh ta, càng không đủ tư cách để giám đốc đích thân tiếp đãi, Cao Phong này đáng giá gì?
“Cậu cho rằng cậu là cái gì, còn muốn đi tìm giám đốc?” – Cô ta cười ha hả.
“Cạch!” – Cao Phong không nói dư thừa chút nào, trực tiếp từ trong túi lấy ra một vật, ném lên bàn.
“Chà, vậy các người tự xem đi, tôi có đủ tư cách để gặp giám đốc không?” – Cao Phong chỉ vào một tấm thẻ trên bàn.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều vô thức đổ dồn về phía tấm thẻ trên bàn.
Thứ mà Cao Phong ném ra là một chiếc thẻ ngân hàng có tối đen.
Nó không phải là màu đen thông thường mà có chút ánh nhũ sáng bóng, nhìn giống như kết cấu có các vụn mờ mờ nhưng lại sáng lên lấp lánh.
Càng xem, càng giống như có sự kết hợp giữa obsidian (hắc diệu thạch) và frosted (ma sa).
Xung quanh thẻ ngân hàng đó xuất hiện một đường viền vàng bao lấy toàn bộ thẻ, làm cho khi nhìn thấy đều phải ghi nhận một sự ấn tượng sâu sắc.
Có một mô hình ở giữa thẻ, cả hai bên đều có một vài con số cùng vài từ tiếng Anh xem không thể hiểu được.
Điều quan trọng nhất là phần giữa của hoa văn, được khảm một viên kim cương sáng bóng.
“Cái này…” – Tất cả mọi người sững sờ.
Thẻ ngân hàng này nhìn qua quả là cực kỳ phi thường, nhưng bọn họ sửng sốt không hiểu rốt cuộc đây là cái gì.
“Bà đây còn tưởng rằng, cậu sẽ lấy ra một tấm thẻ bạch kim năm sao nào đó. Đây lại là cái loại gì chứ?” – Người phụ nữ chế nhạo.
Nhân viên quản lý cũng khẽ cau mày, sau đó thu lại ánh mắt, quay sang hỏi Cao Phong: “Thưa cậu, cậu đem món đồ này là, ý cậu là gì?”
Đối với hàng chục khách hàng trong ngân hàng, lúc này họ cũng có chút mông lung.
Vốn tưởng rằng Cao Phong sẽ xuất ra một thẻ ngân hàng cấp cao có thể đại diện cho thân phận danh tính của mình, nhưng bây giờ có vẻ như những thứ mà ngay cả người quản lý kia cũng không nhận ra, chắc hẳn không thuộc về ngân hàng rồi còn gì?
Thậm chí đây cũng không phải là một thẻ ngân hàng.
“Các người không biết loại thẻ ngân hàng này sao?” – Cao Phong cầm thẻ ngân hàng giơ lên trước mặt quản lý, nghịch ngợm hỏi.
“Tôi phụ trách quản lí mặt này, tôi cho cậu biết, đây chắc chắn không phải là thẻ ngân hàng.”
“Nhìn qua rất lạ mắt, cũng có thể chỉ là thẻ hội viên ở đâu đó thôi.” – Người quản lý tài khoản thậm chí còn không nhìn vào nó.
Cao Phong sờ sờ chóp mũi, nhàn nhạt nói: “Ông không biết, nghĩa là ông còn chưa đủ trình độ, vậy bây giờ, có thể giúp tôi gọi giám đốc đến không?!”
“Tôi đã nói rồi, giám đốc của chúng tôi bận rộn rất nhiều việc, không có thời gian cùng cậu làm loạn đâu.” – Người quản lý khẽ cau mày.
“Tiểu Lý! Mau bắt cậu ta lại cho tôi!”
“Các người có trách nhiệm bắt cậu ta lại cho tôi, tôi sẽ cho cậu ta biết. Hôm nay bà đây phải cho cậu ta quỳ trên đất mà năn nỉ đàng hoàng!” – Người phụ nữ áo đỏ vô cùng kiêu ngạo, mở miệng giọng ra lệnh, nói.
“Được rồi, thưa cô Chu.” – Với một cái vẫy tay trong lòng bàn tay của người quản lý, hai nhân viên an ninh ngay lập tức bước lên.
Chỉ cần khống chế Cao Phong giao cho cô Chu, cô Chu tự nhiên sẽ có vô số cách đối phó Cao Phong.
“Tiểu Lý, lần trước cô có lấy được hợp đồng cho vay với Giám đốc Triệu không?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên điềm đạm từ phía sau bước ra, hỏi người quản lý.
“Đã lấy được, nó ở trong tủ số hai.” – Quản lí xoay người lại và đáp.
Khi anh quay lại như thế, tình cờ để lộ ra chiếc thẻ ngân hàng màu đen của Cao Phong đang nằm trên bàn phía sau.
Người trung niên gật đầu, thản nhiên liếc nhìn quanh rồi xoay người rời đi.