Chương 12
“Anh ta có thể là ai? Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thôi, ai mua xe còn cầm theo cả tỷ tiền mặt, đoán chừng là vừa bán đất đi!” Bà Lưu khinh thường nói.
“Ha ha, giấy niêm phong tiền kia đặc biệt trong ngân hàng mới có, những số tiền đó đều lấy ra từ trong ngân hàng.
“Có thể lấy từ ngân hàng ra cả tỷ, là loại nhân vật gì? Tự mình suy nghĩ đi!”
Nói xong, ông Trương quay người lên xe rời đi, không có ý chờ bà Lưu.
Bà Lưu đứng nguyên tại chỗ, mặc dù bà ta không hiểu quá rõ, nhưng cũng biết ngân hàng có hạn chế hạn mức.
Ngay cả phú ông bạc tỷ như ông Trương đây muốn lấy mấy trăm triệu tiền mặt cũng phải hẹn trước, còn phải đợi ngân hàng thông báo.
Cao Phong phất tay là lấy ra cả tỷ, vậy thì thân phận của anh ta là…
Nghĩ tới đây, bà Lưu rốt cuộc sợ hãi trong lòng, qua cửa kính bên trong nhìn Cao Phong một chút, rồi vội vàng xoay người rời đi.
Nhân vật như vậy, bà ta thật sự không thể dây vào!
Cao Phong giao tiền cọc xong, Lâm Hân cũng nhanh chóng hoàn thành thủ tục cho anh.
“Anh Cao, hôm nay chúng tôi sẽ cho xe chạy thử toàn bộ, các hạng mục bổ sung sẽ chuẩn bị cho anh.”
“Ngày mai, anh có thể lấy xe.” Giám đốc kinh doanh đích thân đưa Cao Phong tới cửa.
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, anh cũng không sốt ruột, trước cứ lái xe điện trở về đã.
“Anh Cao… cảm ơn anh!” Trước khi Cao Phong lái xe điện rời đi, Lâm Hân thật lòng cảm ơn anh.
Cao Phong nhẹ nhàng khoát tay, cưỡi xe điện nhanh chóng rời đi.
“Chà chà! Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà. Trước kia tôi không tin, bây giờ thì tin rồi.” Giám đốc kinh doanh nhìn bóng lưng của Cao Phong, nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi một trận.
Đúng lúc này, lại một cỗ xe điện lái tới.
“Ai nha, chào anh, xe này cứ đậu ở đây là được. Tôi tới đây!” Hai mắt giám đốc sáng lên, vội vàng nghênh tiếp.
Trước đó đã bỏ lỡ Cao Phong, bây giờ không thể tiếp tục bỏ lỡ được!
“Ly… Lý Băng đặt thức ăn ngoài.” Chàng trai ngồi xe điện có chút hoang mang, đưa ra một phần đồ ăn nhanh, đặt vào tay giám đốc.
Trên mặt giám đốc ngây ra, nụ cười trên mặt cứng đờ…
Mười giờ tối, Kim Tuyết Mai về đến nhà.
Hôm nay, Kiều Thu Vân rất vui, nguyên nhân là do Kim Tuyết Mai đã lấy được hợp đồng hợp tác với bất động sản Phong Mai.
Chuyện này làm cho bà ta nằm mơ cũng không ngờ tới.
Có thể nghĩ tới ngày mai họp hội nghị công ty, Kim Tuyết Mai cầm hợp đồng tới sẽ rung động lòng người cỡ nào.
“Mẹ, lần này Cao Phong giúp con. Anh ấy có bạn làm ở Phong Mai.” Kim Tuyết Mai nhỏ giọng nói.
“Ha ha! Nó giúp con? Nó cho mình là ai, tưởng họ của nó có quan hệ với nhà họ Cao cao quý ở Hồ Chí Minh kia sao?”
“Còn không phải là do con gái mẹ có tài ăn nói mới thuyết phục được người ta hợp tác hay sao.” Kiều Thu Vân chẳng thèm ngó ngàng tới.
Kim Tuyết Mai ngập ngừng, vẫn không nói thêm gì. Dù sao Kiều Thu Vân cũng xem thường Cao Phong ba năm rồi, làm sao trong nháy mắt có thể thay đổi được.
Đồng thời, Kim Tuyết Mai cũng hiểu rõ, Cao Phong đoán chừng chính là mang tới hiệu quả giới thiệu.
Về phần hợp tác, khẳng định là Phong Mai trước đó đã quyết định rồi, không có liên quan nhiều tới Cao Phong.
Phải biết trước mấy ngày công ty làm lễ kỉ niệm, người nhà họ Cao đã phái người tới.
Nói không chừng, xí nghiệp Kim Thiên cứ tùy tiện phái một người qua là có thể nhẹ nhàng cầm được hợp đồng.
Trong phòng.
“Được rồi, được rồi. Đương nhiên tớ phải mời cơm chứ!” Kim Tuyết Mai nói xong thì cúp máy.
“Ngày mai tôi học xong thì anh cùng tôi đi dạo phố nhé!” Kim Tuyết Mai cầm điện thoại, bỗng nhiên nhìn về phía Cao Phong nói.
“Dạo phố?” Cao Phong có chút hoang mang, bởi vì ba năm qua, cô chưa từng cùng anh đi dạo phố.
“Đi dạo phố rồi đi ăn cơm!” Kim Tuyết Mia trả lờn sau đó liền nằm xuống.
Bây giờ đã có được hợp đồng hợp tác với Phong Mai, cô định mời bạn thân Hạ Vy của mình ăn cơm chúc mừng một chút.
Nhưng Hạ Hân lại nói bạn của cô ấy cũng muốn mời cô ấy ăn cơm vì vừa bán được một chiếc xe, được trích khá nhiều phần trăm.
Người bạn kia của Hạ Vy, Kim Tuyết Mai biết, đang đi làm ở cửa hàng 4S. Lúc trước là do Hạ Vy tìm việc cho cô ấy, bây giờ bán được hàng, chắc hẳn cũng muốn cảm ơn cô ấy một chút.
Hai người thương lượng xong, vừa vặn cùng đi ăn cơm một bữa, chúc mừng chuyện vui thứ hai này.
“Được.” Cao Phong nhẹ nhàng trả lời. Ba năm qua, anh thiếu cô quá nhiều, cho nên đối với yêu cầu của cô, anh không có cách nào từ chối.
Ngày hôm sau, Cao Phong đưa Kim Tuyết Mai đến công ty rồi đến đại lý lấy xe ô tô.
Chiếc xe này xem như bất ngờ thứ hai đi.
Cái đầu là hợp đồng với Phong Mai, cái thứ hai là có được chiếc xe trong mơ.
Còn tiền sính lễ 99 tỷ mà nhà họ Cao mang tới, anh đã chuẩn bị sẵn thời điểm thích hợp nói với cô người đó chính là cô!
Bên công ty, lúc Kim Tuyết Mai đặt hợp đồng lên bàn, toàn bộ mọi người đều kinh hãi.
Hùng Sơn, Kim Hồng Vũ cùng tất cả những người trước đó chế nhạo cô đều chấn kinh, trong lòng còn thêm một trận xấu hổ.
Kim Tuyết Mai đương nhiên nở mày nở mặt. Những khó khăn trước kia chớp mắt tan thành mây khói.
Những cô không nói tới chuyện cá cược hôm trước, bởi vì có Kim Hùng Sơn ở đây, sao có thể thay thế vị trí của Kim Hồng Vũ được?
Kim Tuyết Mai không muốn nhiều như vậy, cô chỉ muốn chứng minh năng lực bản thân, để những người kia phải ngậm miệng lại.
“Ha, tốt quá rồi!” Kim Tuyết Mai đi ra cửa lớn của công ty, ngửa đầu nhìn trời thở phào một hơi. Cả người cứ như giành được cuộc sống mới.
Sau đó, Kim Tuyết Mai chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía xa.
Cô biết, có một thân ảnh đơn bạc, lái một chiếc xe điện chờ cô.
Ba năm qua, hoàn toàn đều là như vậy.
Nhưng một giây sau, Kim Tuyết Mai nháy mắt sửng sốt, sắc mặt vô cùng khẩn trương.
“Trời ạ, anh đang làm gì vậy?”
Cô kinh hô một tiếng, đi tới phía Cao Phong.
Cao Phong vẫn đứng ở nơi chờ cô ba năm qua.
Nhưng mà xe điện không thấy đâu nữa mà thay vào đó là một cỗ xe BWM mới tinh, chói sáng dưới ánh mặt trời.
Đây thì tính là gì, quan trọng là, cái tên Cao Phong ngu ngốc này hiện tại lại nghiêng người dựa vào xe.
Anh ta không chỉ lười biếng dựa người trên thân xe mà còn cầm điếu thuốc trong tay lẳng lặng hút.
“Anh, anh đang làm gì?” Kim Tuyết Mai chạy tới trước mặt Cao Phong, thân hình đầy đặn vì chạy mà rung động, sau đó kéo Cao Phong ra.
Trong lòng Cao Phong im lặng, cái gì là cái gì với cái gì?
Hôm qua mình đi mua xe, sờ một tí thì bị người ta kéo tay ra, lúc đó anh chưa mua thì bỏ đi.
Nhưng bây giờ anh đã mua nó rồi, mới dựa một chút đã bị người ta đẩy ra, đây là đạo lý gì?
“Sao vậy?” Cao Phong im lặng hỏi.
“Còn thế nào nữa. Anh không có việc gì thì dựa vào xe của người ta làm gì. Nếu làm xước xe của người ta thì anh đền nổi không?” Kim Tuyết Mai vội vàng nhìn quanh bốn phía, giống như là người có tật giật mình.
Nói xong liền vội vàng tiến tới, nhìn kỹ xem chỗ Cao Phong dựa vào có bị cọ xước không.
“Haiz, may mà không sao. Đây chính là xe mới, chắc cũng tới cả tỷ đấy, chủ xe người ta trân trọng biết bao.”
“Cái xe này bên ngoài còn đẹp hơn trong hình. Gần đây công ty con người mua sao?”
Kim Tuyết Mai nhỏ giọng nói, ánh mắt hiện lên một tia lạc lõng, còn có một loại xúc động muốn có.