Chương 550
Hôm nay gặp được người ở đây, những người này còn không vội nằm lấy cơ hội để xu nịnh Tưởng Khải Minh hay sao?
“Kết thúc rồi! Cao Phong, nhà họ Tưởng cũng tới đây. Xem chừng chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài..” Kim Tuyết Mai nắm lấy cánh tay của Cao Phong trong vô thức, cô có chút căng thẳng.
không còn nghi ngờ gì nữa về việc nhà họ Tưởng này đáng sợ đến mức nào!
Nhà họ Tường có quan hệ thống gia với nhà họ Ngô, Tưởng Khải Minh sẽ giúp ai, dù kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được.
Ngay cả Liễu Tông Trạch lúc nãy đang cực kỳ kiểu ngạo, lúc này cũng có phần im lặng, điều này đủ để chứng minh thân phận của Tường Khải Minh vô cùng đáng sợ.
“Bất cứ nơi nào ở Thành phố Hà Nội, nếu anh không muốn rời đi thì không ai có thể đuổi anh đi. Về mặt của Cao Phong thờ ơ, giọng điệu ẩn chứa sự tự tin mạnh mẽ.
Mặc dù Kim Tuyết Mai không biết sự tự tin của Cao Phong là từ đâu tới, nhưng cô cũng biết đây không phải lúc đó nói, nên đành ngàm miệng im lặng.Kể từ khi Tường Khải Minh đến, bầu không khí trong toàn bộ sảnh rượu đã thay đổi.
Vẻ mặt của Ngô Minh An trở lại dáng vẻ kiêu ngạo, khuôn mặt vâng lời ở trước mặt Liễu Tông Trạch của
anh ta đã biến mất.
Còn Hạ Vy và Từ Thanh Hương cũng lấy lại được tự tin, chế nhạo những người bên phía Cao Phong.
Đối với những vị khách ở trong bữa tiệc rượu, một số thì hả hê khi thấy có người gặp chuyện, một số thì
sợ hãi…
Nhưng không ai lên tiếng, tất cả đều yên lặng chờ xem Tưởng Khải Minh sẽ giải quyết chuyện này như thể nào.
Cho đến lúc này, Liễu Tông Trạch vẫn không có nửa phần run sợ, kiên định đứng bên cạnh Cao Phong.
Còn Đường Thành Công thì im lặng một hồi, vẫn đứng ở bên phải Cao Phong, không thay đổi ý định ban đầu của mình.
Lúc này, Cao Phong ngồi vô cùng bình thản, Kim Tuyết Mai ngồi bên cạnh, Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công đứng hai bên trái phải, đối mặt với cậu chủ trẻ tuổi của nhà họ Tưởng, Tưởng Khải Minh.
Nhưng mọi người đều biết, cho dù là nhà họ Kim, nhà họ Đường hay nhà họ Liễu thì cũng chưa chắc cóthể so sánh được với nhà họ Tường.
Bởi vì nhà họ Tưởng không chỉ là nhà có thể lực lớn nhất ở Thành phố Hà Nội, mà họ còn có một vị trí rất quan trọng, không thể thiếu trong chuyện làm ăn ở Thành phố Hà Nội.
“Tôi nghe có người nói tới anh Phong. Anh Phong
là ai?”
“Tha lỗi cho Khải Minh tôi có mắt như mù, không biết những người địa vị cao như vậy.” Tưởng Khải Minh cười nhạt, thản nhiên hỏi.
Cử chỉ tao nhã, phong độ lịch lãm của anh ta tạo cho mọi người cảm giác lịch sự.
Mọi người không thể không nghĩ rằng đây là phong thái mà một chàng trai giàu có thực sự nên có
Nhưng Liễu Tông Trạch hừ lạnh. Chỉ những người từng tiếp xúc với Tưởng Khải Minh mới biết tính cách thật của anh ta.
Con người Trương Khải Minh rất nham hiểm, thích ăn tươi nuốt sống người khác.
“Anh Minh, đây là anh Phong! Trước đây anh không biết anh ấy, nhưng về sau, anh có thể biết anh ấy rồi đấy.” Liễu Tông Trạch mở miệng giới thiệu
cạnh là cái thế gì mà dám nói chuyện với AnhMinh?” Ngô Minh An chỉ vào Liễu Tông Trạch và chửi
boi.
Liễu Tông Trạch liếc nhìn Ngô Minh An, sau đó cười: Bị đánh còn chưa đủ sao?”
“Thì ra là anh!” Ngô Minh An không nói hai lời, tiến
“Minh An.” Trương Khải Minh khẽ nhíu mày. “Vâng, anh Minh!” Trong nháy mắt Ngô Minh An
đã dừng lại, nhanh chóng lui về phía sau.
Nhà họ Ngô và nhà họ Tưởng đã là thông gia, xét về vai về thì Ngô Minh An phải gọi Tưởng Khải Minh là anh, lẽ ra hai người nên ngang hàng nhau.
Nhưng Ngô Minh An không dám, anh ta không dám cùng ngang hàng với Tường Khải Minh.
“Thì ra đây là anh Phong, thứ lỗi cho tôi kém hiểu biết, thật sự là tôi chưa từng biết qua về anh! Nhưng… Cô Kim Tuyết Mai, người con gái đẹp nhất Thành phố Hà Nội thì tôi đã từng nghe qua
Tường Khải Minh thần nhiên liếc nhìn Cao Phong, sau đó lại nhìn về phía Kim Tuyết Mai, ý tử sâu xa thề hiện trong ánh mắt vô cùng mãnh liệt.
Cao Phong khế cau mày, anh không thích những người đàn ông khác nhìn Kim Tuyết Mai với ánh mắt
như vậy.